1

Tôi tên là Hồng Chu, tôi là người giao hàng ở địa phủ. Tất cả những hình vẽ bằng giấy, biệt thự và ô tô đốt cho người chết đều phải được tôi dùng sức mạnh tâm linh để biến chúng thành đồ dùng được. Những sản phẩm được thông qua sẽ được gửi đến các linh hồn sống trong địa phủ và họ có thể sử dụng bình thường.

Nhưng thời gian gần đây, giới trẻ không còn tin vào điều này nữa, khiến đơn hàng giao hàng ở địa phủ giảm mạnh. Tôi đã vay 800 tỷ tại Ngân hàng Thiên Địa để mua một căn biệt thự, tôi đã phải trả trong 800 năm để trả hết số tiền đó.

Để trả nợ tôi phải bắt đầu công việc mà không ai muốn làm, đó là bắt đầu làm người chuyên phát sóng trực tiếp để bán đồ tang lễ ở thế giới con người.

2

Lần này, tôi kết nối với một người phụ nữ trung niên. Bà ấy kết nối với tôi, khi cô ấy mua hàng đã bảo tôi quẹt hết tiền trong thẻ. Tôi không ngờ lại có người hào phóng với đồ tang lễ như vậy.

"Hồng Chu, chuẩn bị ghi thông tin của tôi nhé: Tên tôi là Thẩm Thanh Thu, địa chỉ chi tiết và ngày sinh là..."

Kể từ khi bà vào phòng phát sóng của tôi, bà ấy đã đặt hàng liên tục, mà lại là toàn những món rất đắt:

"Tiểu Nhị cho tôi ba tòa nhà, tất cả các mô hình của Maserati và Lamborghini đều có mỗi loại cho 3 chiếc. Sau đó, cho tôi thêm ba năm tôm hùm, cua hoàng đế,... ở đó Diêm Vương cho trồng trọt không? Nếu được thì cho tôi một ngàn mét vuông đất! "

Tôi rất vui khi được phục vụ những người giàu có lại hào phóng như vậy, chả mấy chốc tôi sẽ trả hết nợ và trở thành phú bà. Đã bao lâu rồi tôi không gặp được những vị khách như vậy, chắc là rất lâu rồi.

Khi bà ấy nói chuyện với tôi, giọng nói của bà ấy cũng vô cùng phấn khích: "Nhiều nhà như vậy, mà lại không có ai làm việc nhà, thì không ổn nha. Cô có thể đốt thêm cho tôi 20 người đàn ông 6 múi, hãy nhớ phải thật đẹp trai."

Mẹ Bảo liếc nhìn trợ lý bên cạnh, không ngừng khen ngợi tôi: “Không ngờ con giỏi thật, có thể tìm người phụ việc đẹp trai giống hệt nam minh tinh đã chết Lục Hách. Nhưng tên này có vẻ trông đần hơn nhiều."

Thật ra đây là Lục Hách thật được tôi xin phép làm vệ sĩ, nên đi đâu đều có anh ta bên cạnh. Bị chê là đúng vì anh ta thật sự rất vụng về, khác xa vẻ ngoài trên ti vi. Anh ta bị chê thì rất tức giận, tôi lặng lẽ giữ anh ta: "Anh Lục bình tĩnh, đừng quên rằng anh vẫn còn nợ tôi một trăm năm tự do."

Trong đôi mắt anh ta, tôi thấy được sự tức giận nhưng phải cố gắng kìm nén. Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu nóng lên, hôm nay là ngày thần tài gõ cửa nhà tôi chứ đâu.

[Ah! Tôi vẫn có thể đốt nó trước cho chính mình chứ? Sau đó tôi muốn mua cho mình một trang viên, một chiếc Lamborghini và một số cô hầu gái thay phiên nhau phục vụ tôi!]

[Tôi muốn mua hình giấy bò và ngựa để có thể làm chủ trang trại ở dưới địa phủ! Cơ hội kiếm tiền của tôi tới rồi!]

[Hồng Chu, cô có thể mở trước cho tôi một tài khoản ở Ngân hàng Thiên Địa được không? Để tôi có thể kêu người thân sau này đốt một ít cho mình mỗi tháng?]

Phần bình luận đang lướt qua nhanh chóng. Tôi thậm chí còn cho rằng ý kiến ​​của cư dân mạng thật quá đáng, nhưng vì họ mang tiền đến cho tôi nên thôi kệ. Ban đầu, mọi người đều trêu nhau rất vui vẻ, nhưng sau đó đột nhiên Mẹ Bảo hốt hoảng, phàn nàn trước màn hình đang phát sóng:

“Ai dám đặt một thứ xui xẻo như vậy cho tôi? Tôi thực sự sẽ chết sao?"

3

Bà ấy cau mày và đột nhiên đập đầu vào tường như thể lên cơn động kinh. Đúng thật là số mệnh, dù sao năm nay bà ấy cũng chỉ mới 40, sau đó bà run rẩy lấy ra một nắm thuốc, uống trước mặt mọi người:

“Tôi vừa trải qua cơn đau kinh khủng khi sinh con, còn chưa hết thời gian nằm viện sau sinh, tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối”.

"Mọi người có hiểu nỗi đau của bệnh nhân ung thư không? Tôi phải đập đầu vào tường mỗi ngày để hết bớt đau, tôi thực sự chỉ muốn chết sớm để có thể hết bị đau đớn mỗi ngày."

"Nhân tiện, trước khi chết, Hồng Chu, con có thể thay ta quản lí các hình vẽ giấy này được không?"

Tôi đã đi lại giữa trần gian và địa phủ từ rất nhiều năm trước, khoảng thời gian đó, tôi đã gặp được vô số người và ma. Nhưng vào lúc này, dù tôi có nhìn bà ấy thế nào đi nữa, sinh mệnh bà ấy cũng không thể nào kết thúc sớm như vậy.

Nhưng thông qua màn hình, cơn đau khiến mặt bà ấy trắng bệch, thì lại không hề giống diễn. Tôi đang thắc mắc thì ở khu vực bình luận có một cư dân mạng đã nói thẳng:

[Đáng lẽ phải nói điều không nên nói, nhưng nhìn bà cũng không giống như đang ở giai đoạn cuối, nếu là ung thư gan thì mặt bà không thể hồng hào như vậy được!]

[Làm ơn! Bạn có thể tử tế với tôi ở được không? Tôi thật sự đã bị ung thư giai đoạn cuối.]

Trong cơn đau đớn dữ dội của căn bệnh ung thư, Mẹ Bảo nhìn lại hình ảnh hồng hào của mình rồi nhíu mày. Nhưng đột nhiên chưa đầy 1 phút, bà ấy cười toe toét với cư dân mạng một cách kỳ lạ, tiếng cười ngắt quãng, sắc bén và gay gắt khiến mọi người tê cả da đầu!