Đúng như dự đoán của Tống gia, cổ phiếu Tống thị vì sự lùm sùm này mà đúng là rớt mấy bậc, chuyện đó còn chưa là gì, một gia tộc lớn vướng vào chuyện này cũng bị đội săn ảnh bủa vậy. Tâm Lam gần như không thể ra bên ngoài, phóng viên sẽ bu lấy cô nên Tống Hiểu Thần tạm thời không cho cô đi ra bên ngoài. Mọi chuyện để anh giải quyết.

Ngày thứ hai sau tin đồn Tống Hiểu Thần có chút mệt mỏi về nhà.

"Triệu Khả Như em thích nhất đi đâu?" – Anh mệt mỏi ngồi xuống ghế tựa, ôn nhu nhìn cô ngoan ngoãn ngồi trên giường chăm chú vẽ những phát họa trang phục.

"Chúng ta vẫn đi chơi trong hoàn cảnh này hả?" – Tâm Lam e dè nói.

"Đi anh nói chúng ta đi cơ mà, em thích đi nhất nơi nào?"

"Haiz nếu đi em thích đi Pháp, em từng ước mơ sẽ đến nơi đó với người em yêu với nơi đó thời trang rất nổi tiếng em cũng muốn được tham quan những show thời trang như vậy!" – Tâm Lam thở dài rồi nhớ đến khát vọng cháy bỏng của mình, cô nói hăng say hai gò má hồng hào vô cùng đáng yêu.

"Ha ha ha đúng là em làm anh hơi bất ngờ đó! Anh lấy passport của em thì đúng Pháp là nơi em chưa đến cho nên anh đã mua vé máy bay đi Pháp cùng em tối nay. Anh không ngờ Pháp lại là nơi lý tưởng nhất của em như vậy!!!!" – Tống Hiểu Thần cười anh lấy từ bên trong túi áo mình ra 2 vé máy bay cùng 2 cuốn passport xuất nhập cảnh.

"Thật sao?" – Tâm Lam ngạc nhiên đến mức cô đứng lên bước xuống giường làm đổ cả những cuốn sách bên cạnh mình, cô quay lại nhìn nó nhíu mày cái rồi đi đến cầm vé máy bay lên xem khi nhìn thấy sân bay đáp tại Paris cô mới tin đó là sự thật.

"Còn visa thì sao? Rồi chúng ta chuẩn bị hành lý thế nào! Ôi được đi nước ngoài em hồi hộp quá!" – Không giấu nỗi xúc động Tâm Lam ríu rít như con chim nhỏ lần đầu được mẹ tập bay.

"Visa của em và anh là visa quốc tế! Em mất trí nên chắc cũng không nhớ bản thân mình đi bao nhiêu nơi rồi!" – Vừa nói vừa âu yếm nhìn Tâm Lam, cô nghe vậy chỉ có thể cười trừ.

....

- Tống lão gia giận dữ đứng dậy đập bàn, mặt ông giận đến đỏ mặt tía tai.

"Chuyện gì cũng phải bình tĩnh, Hiếu Thần nó nói nó giải quyết thì ông nên tin tưởng nó!" – Tống phu nhân có phần sợ sệt đứng bên cạnh nói.

"Thời điểm này như thế mà nó còn đưa vợ đi du lịch như vậy mà giải quyết cái gì cơ chứ!" – Tống lão gia hung hăng quát.

"Đó giờ Hiểu Thần làm gì cũng tính toán rất kĩ càng ông cứ đợi đi, đừng có nổi giận như vậy lại sinh bệnh!" – Tống phu nhân đưa chung trà sâm cho Tống lão gia nói.

"Nó muốn tôi tức chết nó mới vừa lòng đó mà! " – Nói đoạn ông ngồi xuống ghế lấy điện thoại ra gọi Tống Hiểu Thần, nhưng điện thoại đã bị tắt, gọi thư kí cũng bảo anh và Tống thiếu phu nhân đã lên máy bay rồi khiến tâm tình Tống lão gia càng thêm như dầu sôi lửa bỏng.

Sáng ngày hôm sau.

"Lão gia ông nhìn nè!" – Tống phu nhân vội vội vàng vàng chạy đến thư phòng đưa tờ báo cho Tống lão gia.

"Chuyện gì vậy, bộ cái nhà này một ngày không yên không chịu được hay sao?" – Tông lão gia nhíu mày nói, cả đêm qua ông suy nghĩ không biết cách nào giải quyết chuyện này thỏa đáng.

Nhận tờ báo từ tay Tống phu nhân, đập vào mắt ông là bức ảnh Triệu Khả Như cùng Tống Hiểu Thần vui vẻ thân mật cùng nhau ở sân bay với tít lớn phía trên - "Giữa tâm bão đôi vợ chồng vàng trong giới địa ốc vẫn hạnh phúc tay trong tay đi du lịch đập vỡ tin đồn" - Phía bên dưới còn nhiều hình ảnh hai người có nhiều hành động thương yêu nhau, quan tâm nhau ân cần. Nhìn ánh mắt hạnh phúc của cả hai thì thật sự không thể nào nói họ đang diễn trò được.

"Không những tờ báo đó mà còn nhiều tờ khác cũng đưa tin này lắm!" – Tống phu nhân đưa đến trước mặt Tống lão gia những tờ báo khác. Gương mặt ông sau khi coi tin thì giãn ra, vẻ lo âu cứ thế biến mất.

"Quả thật cách xử trí này rất hay, quả đúng là con trai của Tống Thế Xương này!" – Tống lão gia hài lòng gật gù nói.

"Tôi đã bảo ông tin tưởng con trai mình mà!" – Tống phu nhân ôn hậu cười nói.

Ở một phòng khác

"Có thật sự em hạnh phúc vui vẻ như vậy không? Ánh mắt yêu thương đó đúng ra là của anh cơ mà sao em lại dùng nó cho người đàn ông khác như vậy! Anh hai từ nhỏ em chưa bao giờ giành lấy thứ gì của anh, nhưng sao lần này anh lại giành mất Khả Như của em như vậy! Em thật sự không cam lòng!" – Tống Hiểu Thiên đặt tờ báo xuống bàn, người tựa hoàn toàn vào ghế, ngước đầu nhìn trần nhà nói, giọng anh đượm buồn. trong đầu anh vẫn nhớ hoài nụ cười tươi của Khả Như, giọng cô nhẹ nhàng nói với anh rằng - "Em đợi anh, anh đi về sớm nhé" - Nhưng bây giờ người cô đợi không phải là anh nữa.

"Không chắc chắn cô ấy vẫn yêu mình chỉ vì cô ấy mất đi trí nhớ mà thôi! Đúng vì cô ấy mất đi trí nhớ mà thôi!" – Hiểu Thiên quả quyết, ánh mắt anh sáng quắc.