Mộc Cẩn chọc chọc má nhỏ của hai đứa nói: “Ta có khách quý, thị Đức m Khổng Chiêu, các con lớn lên cũng phải làm một người đức tính cao thượng nha…”Còn tên thường ở nhà thì đặt là như ý cát tường, tỷ tỷ là Như Ý, đệ đệ là Cát Tường.

Nhắc đến với Vương Bảo Sơn còn có Vương Lý thị, hai người già cũng cảm thấy vui lên.

Đặc biệt là tên gọi nghe là biết người đọc sáchVương Bảo Sơn và Vương Lý thị chỉ nghĩ tên là Hứa Thiên Tứ sớm chọn xong rồi, hoàn toàn không nghĩ nhiều.

Thật sự nằm hết một tháng ở cữ thì Mộc Cẩn mới có cơ hội lần đầu tiên được ra khỏi cửa.

“Con đừng trách nương trói buộc con, thân thể con vốn đã không tốt, nếu như lại không chăm sóc tốt, để lại bệnh sau này thì nửa đời sau phải chịu khổ.

”Thật ra, nông hộ nghèo khổ trong thời gian này hiếm có thể để cho vợ ở trên giường nghỉ dưỡng hết một tháng, e là chỉ có thiếu phu nhân của nhà giàu mới có sự đối đãi như vậy.

Vương Lý thị là nương của Mộc Cẩn, đau lòng khi thấy con gái như thế này.


Mộc Cẩn lần đầu tiên nhìn thấy rõ toàn bộ thôn làng.

Hương thôn lúc này không có nhà mái ngói và đường lát nhựa như đời sau, đập vào mắt là một căn nhà bằng đất thấp bé.

Bao gồm cả căn phòng mà Mộc Cẩn đang ở chính là căn nhà bằng đất đúng chuẩn.

Nhà của tộc trưởng và Vương Bảo Sơn là toàn bộ do gạch xanh xây thành, xung quanh thôn xóm này có thể xem là gia đình danh giá.

Phần lớn người có họ Vương trong thôn Vương gia đều có quan hệ, trưởng lão Vương Bảo Hưng cùng cha nàng Vương Bảo Sơn là huynh đệ không cùng chi, dựa theo vai vế Mộc Cẩn phải gọi ông ấy là nhị bá.

Hiện giờ cũng gần đến tháng năm rồi, nghe nói bắp lúa trong ruộng phải trở nên chắc mẩy từng ngày mới đúng, nhưng mà Mộc Cẩn nhìn qua thì đều khô héo như nhau.

Chính là biết một mẫu đất lương thực thời cổ đại chỉ sản xuất có hai ba trăm cân, không cách nào so bì được với cây nông nghiệp đã qua cải tiến của đời sau, nhưng cảnh tượng trong ruộng vẫn kích thích đến Mộc Cẩn.


Xem ra phải mau chóng nghĩ ra cách tích trữ một chút lương thực mới được.

Đến trưa nàng bế đôi song sinh đến Vương gia ăn cơm, Vương Bảo Sơn và hai con trai vẫn đang tưới đất trong ruộng.

Lúc ba người quay về thì đều cau có mặt mày.

Vương Sùng Văn vừa bước vào cửa đã ôm lấy bát nước uống ừng ực vào miệng: “Mương của Vương gia gần khô rồi, nàng mau bỏ ít đồ ăn vào trong giỏ, ta mang đến ruộng ăn.

”Đây là Vương Sùng Văn nói với Chu thị.

Mọi người lúc này đều đang cướp nước, nhà hắn đất nhiều, nhưng mà chỉ có hai người làm thì không làm hết.

Hai ngày này hai huynh đệ Sùng Văn, Sùng Võ gần như là cắm rễ ở trong ruộng.

Năm ngoái hạn hán bắt đầu, chỗ nào cũng không thu được bao nhiêu lương thực, vốn dĩ cho rằng năm nay không đến nỗi giống như năm ngoái, kết quả vừa qua năm là đã hạn hán trở lại.

.