Chương 12: Cốt truyện này chạy lệch ( 4 )
 
Không phải một cái ôm của đại ca lính đánh thuê Kha Dực là có thể giải quyết được nỗi nhớ ba của Diêu Doanh Tâm. Mấy ngày nay, cô bé đi theo nhóm lính đánh thuê chạy đông chạy tây, mặc dù mọi người đều chăm sóc cô bé rất tốt, đãi ngộ khác biệt một trời một vực so với Thượng Quan Lẫm, nhưng những chuyện này cũng đã vượt quá sức chịu đựng của một đứa bé hai tuổi. Hào quang của Diêu Doanh Tâm là mở ra “bàn tay vàng”, điều đó cũng không có nghĩa là thể chất của cô bé sẽ giống như “vũ trụ nhỏ của Athena”. Sau vài ngày bôn ba, cô bé đã gầy đi không ít, chẳng qua tính cách của nữ chính bẩm sinh đã ngoan ngoãn, suốt cả chặng đường Diêu Doanh Tâm vẫn luôn âm thầm chịu đựng. Nhưng khi Diêu Thiên Thiên vừa mới cất tiếng khóc, cô bé đã không thể nào nhịn nổi nữa.
 
Kha Dực dỗ trái dỗ phải cũng không có hiệu quả. May là tiếng khóc của Diêu Doanh Tâm rất nhỏ, nếu không dù anh ta có không đành lòng thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ vì sự an toàn của mọi người trong nhóm mà bịt miệng cô bé lại.
 
Thấy cơ hội đã đến, Diêu Thiên Thiên lập tức thút tha thút thít nói: "Tâm Tâm, đến đây chị ôm, em đừng khóc nữa."
 
Dù sao ở đây cũng chỉ có mình Diêu Thiên Thiên là người thân duy nhất, một người thân mà cô bé có thể dựa dẫm vào. Vì thế Diêu Doanh Tâm ở trong lòng Kha Dực cũng không giãy giụa nữa, cô bé vươn hai tay về phía Diêu Thiên Thiên: “Ôm một cái, chị ơi."
 

Vừa nói vừa khóc, khiến hai người trông như đôi tình nhân đã xa cách nhiều năm.
 
Kha Dực đằng đằng sát khí nhìn Diêu Thiên Thiên, đôi mắt sắc bén đã tiết lộ tất cả cảm xúc của anh ta: Không phải không ôm nổi sao? Ngũ đoản* nhỏ béo.
 
*Ngũ đoản ( thành ngữ: “Ngũ đoản tam thô” ): ý chỉ tên con trai đã béo còn thấp lùn.
 
Diêu Thiên Thiên cũng đằng đằng sát khí đáp trả: Gì, ngũ đoản nhỏ béo? Người nào nói tôi béo chính là bị mù, “ngũ đoản” càng là... Ngũ này ở đâu ra? Mịa, lại thêm một tên nữa nhìn lầm giới tính bà đây!
 
Trong lúc nhất thời, Diêu Thiên Thiên bỗng nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn Diêu Doanh Tâm. Trong cái nhà kho này, cũng chỉ có mình cô ta nhận ra cô là nữ!
 
Dù Diêu Thiên Thiên và Kha Dực mày qua mắt lại thế nào, cũng không thể ngăn được tiếng khóc khiến người ta tan nát cõi lòng của Diêu Doanh Tâm. Kha Dực vô cùng miễn cưỡng đặt cô bé vào trong lòng Diêu Thiên Thiên. Chẳng qua bé Doanh Tâm vừa được thả xuống, chân của Diêu Thiên Thiên ngay lập tức trở nên mềm nhũn, suýt nữa đã bị đè cho nằm sấp, nhưng cô vẫn cố mạnh mẽ đứng thẳng!
 
Trong lúc nhất thời, Diêu Thiên Thiên vô cùng bội phục bản thân. Bạn biết đấy, đầu năm nay, đàn ông mạnh mẽ rất khó tìm!
 
Diêu Thiên Thiên vừa dỗ dành vừa cố gắng ôm cô bé dựa sát vào Nam Cung Tiêu Minh. Tuy rằng Kha Dực chú ý đến họ, nhưng không ai có thể ngờ được một bé gái bốn tuổi lại có trái tim của một người hơn hai mươi tuổi. Đương nhiên sẽ không nghĩ đến mục đích thật sự của cô chính là muốn dựa gần vào người cứu viện.
 
Nam Cung Tiêu Minh chỉ dùng ánh mắt ý bảo Diêu Thiên Thiên có thể bình tĩnh một chút khi bản thân động thủ, đừng có làm vướng chân vướng tay. Lại không nghĩ tới cô có thể làm tốt như vậy, hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của bản thân.
 
Thiếu niên nhướng mày, liếc mắt nhìn Diêu Thiên Thiên.
 
Cứ lùi dần về phía sau như vậy, rất nhanh cô đã lùi tới chỗ chiếc “đùi vàng” Nam Cung. Suốt cả quãng đường lùi, Diêu Thiên Thiên không có một chút lo lắng nào. Có nữ chính trong tay chẳng khác nào có cả thiên hạ! Ngay cả lính đánh thuê cũng bị ánh sáng của nữ chính chói mù mắt đến độ mất não thì cô sợ gì chứ! ╭(╯^╰)╮

 
Cùng lúc đó, Quách Tử Càn cũng đã dựa sát vào người Thượng Quan Lẫm, bắt đầu trộm cởi dây trói da bò sau lưng cậu ta. Hiện tại Thượng Quan Lẫm đã mười hai tuổi, rất nhanh đã hiểu được ý định của đối phương. Cậu ta cố gắng làm lu mờ sự tồn tại của bản thân để đề phòng người khác phát hiện ra những chuyện mà bọn họ đang làm.
 
Dưới vầng hào quang của nữ chính, ba quân hợp lực thắng lợi. Nam Cung Tiêu Minh và Quách Tử Càn trao đổi ánh mắt với nhau, lập tức triển khai kế hoạch.
 
Một tay vác bé béo lên trên lưng, đồng thời lấy ra một khẩu súng lục ở bên hông để sát vào huyệt thái dương của Diêu Doanh Tâm, chiếc “đùi vàng” Nam Cung lộ ra dáng vẻ “tiểu nhân đắc chí”, dùng giọng điệu như bọn cướp trên TV nói: "Nếu không muốn con bé này chết thì mau lùi xuống cho tôi."
 
Diêu Thiên Thiên đột nhiên bị anh ta ném lên lưng, chuyện này quả thực đã vượt qua sức chịu đựng của một bé gái bốn tuổi. Cô cố hết sức ôm lấy bả vai của Nam Cung Tiêu Minh mới không để mình ngã xuống dưới. Còn Diêu Doanh Tâm đáng thương nhìn Kha Dực, khuôn mặt cô bé lúc này khiến cho người ta cảm thấy đau lòng cực kỳ.
 
Kha Dực siết chặt nắm tay, cơ bắp trên người căng chặt như một con báo chuẩn bị tấn công con mồi. Trong khoảnh khắc đó, Nam Cung Tiêu Minh bỗng có loại ảo giác, Kha Dực sẽ lao về phía mình trước khi viên đạn trong khẩu súng lục được bắn ra. Vì làm dịu không khí, anh ta tiếp tục nói: "Chúng tôi không cần thứ gì cả, chỉ muốn đưa mấy đứa bé này đi. Tôi biết đứa bé trọc này, chắc chắn sẽ không làm tổn thương chúng."
 
Vì vậy, cảnh tượng này trở nên cực kỳ buồn cười trong mắt Diêu Thiên Thiên. Ban đầu, Nam Cung Tiêu Minh muốn cứu bọn họ ra ngoài. Giờ lại biến thành “người giải cứu” lấy “người được giải cứu” làm “con tin” để đe dọa bọn bắt cóc. Không khác gì con tin vừa được cảnh sát cứu ra, nháy mắt lại trở thành con tin trong tay cảnh sát dùng để uy hiếp bọn cướp: Không được nhúc nhích, nếu tiếp tục động đậy thì tôi sẽ giết anh ta!
 
Quá buồn cười!
 
Diêu Thiên Thiên hoàn toàn không hề cảm thấy căng thẳng, cô suýt chút nữa còn bật cười thành tiếng.
 
Kha Dực vẫn không chịu thả lỏng cảnh giác, trừng mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Tiêu Minh. Nhưng trong đội của anh ta có mấy lính đánh thuê chưa bị đầu độc bởi hào quang của nữ chính, phát hiện ra cơ hội để thoát khỏi hai cái gánh nặng này, bọn họ lập tức kéo kéo ống tay áo của Kha Dực, nói: "Đội trưởng, chuyện này là một chuyện tốt đó."
 
Không phải sao? Đối phương rõ ràng là tới đây cứu người, bọn họ có thể thoải mái vứt hai cái gánh nặng này đi, cũng không cần lo lắng mấy đứa bé sẽ xảy ra chuyện gì. Nói thật, nếu không phải đại ca nhà họ bị hai đứa trẻ con hạ “bùa mê thuốc lú”, vấn đề này có khi đã được giải quyết từ lâu rồi.

 
Kha Dực vẫn tiếp tục do dự, mặt mày vô cùng bối rối. Nam Cung Tiêu Minh đã tận dụng cơ hội này nhảy ra khỏi nhà kho với Quách Tử Càn và ba chiếc “chân sau*”. Vì để chạy trốn, anh ta đã hiểu rõ cấu trúc của cái nhà kho này như lòng bàn tay. Đằng sau vách tường có cửa ngầm, anh ta nhấc chân đạp một cái, cửa ngay lập tức được mở ra. Nam Cung Tiêu Minh vội vàng xông vào, chuẩn bị chạy trốn.
*Chân sau ( ẩn dụ ): mớ rắc rối, vướng bận.
 
Vì cõng thêm ba đứa bé nên động tác của bọn họ không được nhanh nhẹn như trước. Thế nên nhóm người lính đánh thuê vẫn có thể đuổi kịp. Nhưng Kha Dực lại do dự, để Nam Cung Tiêu Minh dễ dàng đưa mọi người ra ngoài. Tuy rằng nhóm người Kha Dực đã ngay lập tức đuổi theo, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn chậm mất nửa nhịp.
 
Kha Dực nhìn bóng dáng chiếc xe Hummer đang chạy như bay, bàn tay đang nắm chặt rốt cuộc cũng buông lỏng. Cuộc sống của mình cũng không ổn định, đúng là không thể bảo vệ bé gái kia. Như vậy cũng tốt. ( Tấm “bia đỡ đạn” đầu tiên được tạo ra ~\(≧▽≦)/~)
 
"Đội trưởng, anh xem." Thuộc hạ A chỉ vào hai chiếc xe bên cạnh anh ta, trên cần gạt nước có kẹp một tờ giấy...
 
Cảm ơn đã thả chúng tôi đi, chiếc xe này tặng cho mọi người, tâm ý nho nhỏ xin hãy nhận lấy.
 
Trước khi đi, chiếc “đùi vàng” Nam Cung vẫn còn có thể “thuận tay” để lại một tờ giấy, cũng đủ hiểu bọn họ dư thời gian đến mức nào!