Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 55: Duyên phận lừa người này (3) (tiếp)
Phải biết rằng trong nguyên tác, Diêu Doanh Tâm là một nữ chính tiểu bạch thỏ ngây thơ trong sáng điển hình trong ngôn tình. Mặc dù cô ta vẫn biết giữa nam và nữ có thể hẹn hò yêu đương nhưng tuyệt nhiên không biết tình dục là gì. Nam Cung Tiêu Phong sắp lột quần cô ta đến nơi rồi mà cô ta vẫn không hề hay biết Nam Cung Tiêu Phong đang định làm gì với mình, còn tưởng là tụt quần thả rắm nữa kìa. Má nó, quả thực là thuần khiết đến mức khiến người ta tức chết mà. Lúc đầu, sau một đêm nằm cùng một giường, đắp chung một chăn với Mộ Dung Tường, tâm trạng của cô ta không được tốt, áp lực đè nặng, dạ dày không ổn khiến cho khẩu vị trở nên cực kì kém, cứ ăn vào là muốn nôn ra. Thấy vậy, cô ta còn tưởng là bản thân mang thai, còn gây ra chuyện lớn. Trong nguyên tác, dưới cái nhìn của Diêu Doanh Tâm, trên TV đều là nam nữ cùng đắp chung một cái chăn sau đó mang thai sinh con. Bản thân cô ta cũng tưởng rằng, chỉ cần nằm chung một giường, đắp chung một chăn thì chính là loại chuyện đó…
Trong lúc Diêu Thiên Thiên đang mải nhớ lại các tình tiết trong cốt truyện, Diêu Doanh Tâm đột nhiên lấy ra một chiếc hộp đặt vào tay chị gái, nước mắt lưng tròng mếu máo nói: “Mặc dù em cực kỳ không hy vọng chuyện này sẽ xảy ra, nhưng chúng ta vẫn phải suy tính đến hậu quả xấu nhất. Đeo thứ này lên sẽ không bị chịu thiệt.”


Diêu Thiên Thiên: …
Lời này dường như có gì đó sai sai! Diêu Thiên Thiên nhíu mày hỏi cô ta: “Tự em giữ lại cho mình à?”
Diêu Doanh Tâm lắc đầu một hồi mới nói tiếp: “Em thì không lo, em xấu như này, không ai tìm đến ức hiếp em đâu. Còn chị nhất định phải cẩn thận đấy!”
Diêu Thiên Thiên: ...
Cô đưa cho nhầm đối tượng rồi! Từ đầu đến cuối, mục tiêu của người ta rõ ràng là cô, tôi mới là người bị liên lụy đây này! Ngay lúc này, trái tim Diêu Thiên Thiên đang rỉ máu, cảm giác bị đội nồi thực sự rất bức bối.
Diêu Doanh Tâm đương nhiên không thể biết được nội tâm của chị gái đang huyết lệ dâng trào. Cô ta nắm chặt tay của chị gái, tỏ vẻ kích động vô cùng: “Chị yên tâm, thực ra thứ này cũng không nhất thiết phải dùng đến đâu. Em đã báo tin cho thầy Thượng Quan rồi, thầy ấy sẽ lập tức bay sang bên này cứu chúng ta!”
“Cái này căn bản không cần dùng đến.” Diêu  Thiên Thiên ném nó sang một bên, “Em không cần lo lắng, chị tự có cách…”
“Không đúng, em vừa nói ai sắp đến cơ?”
“Thầy Thượng Quan ạ!” Nhắc đến đây, trên mặt Diêu Doanh Tâm lập tức hiện lên vẻ sùng bái: “Thầy Thượng Quan lợi hại lắm, giống như các anh hùng trong phim điện ảnh vậy. Ngày hôm đó một mình thầy ấy đã đánh lại rất nhiều kẻ xấu, đánh cho bọn chúng đều chạy mất dép, còn cứu chị khỏi tay của kẻ cầm đầu. Thầy ấy nhất định có thể cứu được chúng ta! Hơn nữa thầy Thượng Quan cực kỳ thích chị, chỉ cần nghe tin chị gặp nguy hiểm nhất định sẽ chạy đến ngay lập tức!”
Diêu Thiên Thiên: …
Đối tượng cầu cứu của chị cô bây giờ chính là kẻ cầm đầu xấu xa đó đấy…

Rốt cuộc trong đầu đứa trẻ này chứa những thứ vớ vẩn gì vậy? Đột nhiên cảm thấy Thượng Quan Lẫm thực đáng thương. Đem lòng yêu thích một người ngốc nghếch không biết tình cảm là gì đã đành, nhưng ít nhất trong nguyên tác cô ta còn ý thức được mình là hôn phu của anh ta. Giờ thì hay rồi, cô ta trực tiếp đẩy anh ta cho người phụ nữ khác. Quả thực là vô cùng thê thảm!
“Vậy sao?” Diêu Thiên Thiên đảo mắt một vòng, dùng giọng điệu chất vấn hỏi lại: “Làm sao mà em báo tin được cho thầy Thượng Quan biết chúng ta gặp kẻ xấu vậy? Chúng ta đang ở nước ngoài, em liên hệ với thầy Thượng Quan kiểu gì thế?”
Nghe cô hỏi vậy, Diêu Doanh Tâm lập tức đỏ bừng mặt, dè dặt hỏi: “Có thể không nói không ạ?”
Diêu Thiên Thiên nhún nhún vai: “Em có thể nói dối cũng được. Sau này cùng lắm thì chị cũng nói dối với em.”

Gậy ông đập lưng ông. Nếu Diêu Doanh Tâm có thể dùng cách này để uy hiếp cô, như vậy chứng tỏ chuyện nói dối với cô ta vô cùng nghiêm trọng. Quả nhiên cô ta lập tức làm ra biểu cảm bị người khác đối xử bội bạc, ra vẻ đáng thương nắm lấy góc áo của cô: “Chị ơi, chị đừng giận mà, em sẽ không gạt chị đâu. Không biết tại sao thầy Thượng Quan lại có được số điện thoại của em, là thầy ấy liên lạc với em trước, bọn em vẫn luôn liên lạc với nhau. Thầy ấy nói cho em biết thầy ấy thích chị, muốn theo đuổi chị, nhưng lại không dám nói với chị, nên mới bắt em giữ bí mật giúp thầy ấy.”
Diêu Thiên Thiên: …
Em gái à, làm thế nào mà em liên tưởng được chuyện Thượng Quan Lẫm thích chị vậy hả? Hai con mắt của anh ta sắp mọc lên người em luôn rồi, lúc chị bị bắt cóc anh ta hoàn toàn bỏ mặc sự sống chết của chị không thèm quan tâm. Rốt cuộc em thấy anh ta thích chị ở chỗ nào chứ?
“Hôm đó em ở trong phòng lấm la lấm lét không chịu mở cửa là vì đang gọi điện thoại cho thầy ấy hả?” Diêu Thiên Thiên đột nhiên nhớ đến lần trước bắt gặp cử chỉ hoảng loạn vô cùng khả nghi của Diêu Doanh Tâm. 
Diêu Doanh Tâm gật đầu thừa nhận: “Vâng ạ, thầy Thượng Quan dặn em đừng nói cho chị biết, thế nên em mới không dám nói ra. Em sợ chị sẽ phát hiện ra em đã xóa nhật ký cuộc gọi, nhưng lại càng sợ chị sẽ hỏi em. Nếu lúc đó chị hỏi, em nhất định sẽ nói cho chị biết mọi chuyện.”

Được lắm, đã bán đứng Thượng Quan Lẫm lại còn cố ý thể hiện thái độ trung thành hết mực. Cô em gái này của cô từ lúc nào đã trở nên ranh ma như thế này rồi?
“Thầy Thượng Quan nói bao giờ tới đây?” Diêu Thiên Thiên hỏi
“Ngày mai là tới rồi! Lúc ấy chúng ta sẽ không cần phải sợ nữa!” Diêu Doanh Tâm đáp lại cô, vẻ mặt sùng bái vô cùng. Xem ra Thượng Quan Lẫm đã sớm dựng nên hình tượng siêu anh hùng tràn đầy khí phách trong lòng cô ta rồi.
“Bao cao su với mang thai gì gì đó là thầy ấy dạy em hả?” Diêu Thiên Thiên lại gặng hỏi.
Diêu Doanh Tâm lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải, là chị Tề Miểu nói cho em biết. Em còn chưa nói cho chị ấy biết gì cả, là chị ấy sau khi trở về liền kéo em vào phòng, còn đưa cho em cái đó… bao…, dặn em trong tương lai nếu muốn hành động thì nhất định phải dùng, nếu không sẽ khiến chị bị thiệt thòi.”
“Chị ơi, chị ấy nói hành động là ý gì? Em không hiểu. (⊙_⊙ )”
Diêu Thiên Thiên: …
Được, được lắm! Rốt cuộc xung quanh cô toàn loại người gì thế này!