Edit + Beta: Mắm

Bức thư thứ mười hai: Đương nhiên nếu cô thực sự muốn xem thì tôi có thể nhờ bạn…

Tracy phát hiện hôm nay Sherry có chút kỳ lạ. Thỉnh thoảng cô ấy sẽ ngẩn người suy nghĩ gì đó. Như lúc này đây, sau khi ăn được một lúc, Sherry lại ngây ngốc hai lần rồi, đến nỗi Tracy gần ăn xong mà cô ấy vẫn chưa động đậy gì.

“Sherry, cậu đang nghĩ gì vậy? Hôm nay cậu gặp chuyện gì à?” Tracy vươn tay quơ quơ trước mặt Sherry, cuối cùng cũng khiến cô ấy hoàn hồn, “Cậu mau ăn đi, thức ăn sắp nguội hết rồi.”

Sherry phiền muộn cau mày, “Lần này mình tuyệt đối sẽ không phân tâm nữa đâu Tracy.” Cô cũng biết ngày hôm nay tâm trạng của mình hơi khác thường nhưng ngẫm lại thì hành vi hôm qua của cô còn bất thường hơn.

Sherry đang phiền não vì hôm qua cô đã gửi một bức ảnh của mình cho Reid, cô lo Reid có thể sẽ hiểu lầm. Khi cô viết thư và để ảnh vào, cô cũng không nghĩ có gì không ổn. Ý định ban đầu của cô chỉ là để Reid nhìn thấy nụ cười rạng rỡ mà mẹ anh hiếm khi lộ ra, mà bức ảnh kia được chụp khi cô và bà Reid chụp ảnh tự sướng cùng nhau. Lúc đó cô không hề nghĩ tấm hình đó sẽ gây ra ảnh hưởng gì nhưng bây giờ càng nghĩ cô càng rầu rĩ.

Cho tới nay, cô và anh thậm chí còn nói những chuyện giữ kín trong lòng mà đến bạn thân cũng chưa kể bao giờ, điều này làm cho Sherry có cảm giác bọn họ thật sự rất thân thiết, cũng khiến cô quên mất mình và Reid mới chỉ là liên lạc qua thư một thời gian ngắn mà thôi, hai người cũng chưa biết mặt nhau. Tạm thời cứ vậy đã, đừng nghĩ nữa, ăn đi. Sherry lắc đầu, rốt cuộc bắt đầu tập trung vào việc ăn uống.

“Trong vòng một giờ cô đã đập điện thoại hai lần.” Morgan nghiêng người, xoay bút chì của mình về phía Elle. Nhưng Elle không quay đầu nhìn anh ta vẫn tiếp tục động tác của mình. “Vậy thì sao?”

Morgan gật đầu chắc chắn, “Elle, cô ghét cái điện thoại.”

“Tôi không ghét điện thoại.” Cuối cùng Elle cũng trả lời, cô ngẩng đầu nhìn Morgan bình tĩnh phản bác anh.

Reid ở một bên không hiểu chuyện gì nhưng vẫn kể ra sự thật mà anh biết, “Đúng là cô ghét điện thoại mà.” Sau đó anh lại bắt đầu đi phổ cập kiến thức khoa học. “Mọi người có biết Alexander Graham Bell và Eli Gray đã phát minh ra thiết bị truyền âm thanh điện tử cùng một lúc không? Phát minh này đã trở thành cuộc chạy đua với thời gian giữa hai người họ.”

“Đúng vậy, Bell phát minh sớm hơn Gray vài giờ và làm bằng sáng chế độc quyền ở Cục sáng chế.” Elle thuận tiện chuyển chủ đề nhưng cô không biết làm như vậy khiến cô càng khác thường hơn, thậm chí đến cả Reid cũng ngờ vực nhìn cô, “Tôi biết chuyện này là điều bình thường mà.” Elle giải thích.

Bỗng chốc Morgan vạch trần sự kỳ lạ của cô, “Sao hôm nay cô lạ thế?”

“Chúng ta đang ngồi cùng với một người như thế này đây, anh ta liệu có biết trên một bắp ngô thường có khoảng 800 hạt không?” Elle vẫn cố gắng giải thích. Reid quay đầu sang một bên tiếp lời cô, “Xếp thành 16 hàng.”

Elle mỉm cười có phần hài lòng. “Bây giờ anh còn nói tôi kỳ lạ nữa không?” Cô lại không ngờ trong nháy mắt Morgan đã nắm được trọng điểm của vấn đề. “Cô nhất định đã có người yêu! Tôi biết rồi, cô có bạn trai!” Morgan nói xong cười tự đắc.

“Chẳng lẽ chỉ vì tôi không thích điện thoại nên anh liền cho rằng như vậy ư?” Elle phản bác mạnh mẽ nhưng vẫn không thừa nhận sự thật là mình không thích điện thoại. “Đây là tất cả những gì anh biết sao? Anh là đặc vụ lập hồ sơ bao lâu rồi Derek? Chỉ như vậy đã đưa ra kết luận thì không thuyết phục lắm đâu.” Cô ấy không hề biết rằng lời phản bác của mình cũng không có sức thuyết phục, ngay cả Reid cũng muốn vạch trần lời của cô.

JJ đến gọi họ đi họp thuận miệng hỏi, “Cái gì không thuyết phục cơ?”

“Morgan đoán Elle có bạn trai.” Sự nghịch ngợm trong người Reid nổi lên, anh trả lời thành thật:-D. Bọn họ cùng JJ đến phòng họp. Trên đường, Reid cố ý đi chậm tụt lại phía sau để chờ Morgan, anh lặng lẽ hỏi anh ấy: “Morgan, tôi muốn hỏi anh một chuyện. Nếu… ý tôi là … một cô gái mà gửi ảnh của cô ấy cho anh thì cô ấy có ý gì vậy?”

“What? Này nhóc, cậu có bạn gái à?” Hình như Morgan cũng bị bất ngờ trước tin tức này, hàng lông mày của anh ta nhướn cao.

Reid lại một lần vì chuyện này mà mở to hai mắt, đỏ mặt đáp: “Không, chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi!” Giọng anh không tự chủ mà gắt lên.

Morgan nhạy bén cũng biết không nên kích thích quá mức đến Tiến sĩ nhỏ của bọn họ nên anh ta trả lời một cách mơ hồ, “Được rồi, tôi biết, tôi biết, chỉ là bạn thôi. Tôi nghĩ cô ấy có thể nghĩ rằng bức ảnh đó khá đẹp nên muốn trao đổi ảnh với cậu.” Nói xong anh cười vỗ vai Reid, đuổi kịp đồng nghiệp phía trước rồi để Reid sững sờ ở đó: Sherry muốn xem ảnh của anh ư?

Ngày hôm sau, buổi chiều yên bình tại Las Vegas.

“Bà Reid, tôi đã mang đến đây những bức ảnh tôi chụp cùng bà lần trước. Bà có muốn xem chúng không? Tất cả ảnh đều được rửa ra rồi.” Nghĩ đến việc chia sẻ thành quả của mình với bà Reid, ngày hôm nay Sherry cố ý mang những bức ảnh đẹp nhất đến. Cô cầm một cuốn  album ảnh khá mỏng bước vào phòng của bà Reid.

Bà Reid đặt cuốn sách trong tay xuống, đẩy mắt kính một cái, vẻ mặt của bà có chút buồn chán, “Sherry, cuối cùng cô cũng tới. Tôi chỉ muốn đi ra ngoài một lúc, nãy giờ tôi đã đọc cuốn sách này đến lần thứ hai rồi đấy.”

“Được, bà đợi tôi lấy một tấm chăn mỏng đã. Hôm nay trời có gió, lát nữa bà sẽ cần nó.” Vừa nói Sherry vừa lấy một chiếc chăn mỏng từ trong tủ ra vắt lên tay. Sau đó, cô đưa bà Reid ra khỏi phòng và đến vườn hoa nhỏ.

Họ ngồi cạnh nhau. Sau khi Sherry đắp chăn cho bà Reid thì đặt album lên đầu gối và mở nó ra. “Bà Reid, bà nhìn xem, đây là những bức ảnh tôi chụp trong vườn hoa ngày hôm đó.” Cô chỉ vào một bức ảnh trong album. “Bức ảnh này là cây ngọc lan mà bà nói với tôi lúc trước.”

Bà Reid nhìn vào bức ảnh mà cô ấy chỉ, lật sang một bức ảnh khác trong album. “Bức ảnh này đẹp hơn, rất tự nhiên và sống động. Bức ảnh cây ngọc lan kia có hơi cứng nhắc.”

Sherry nhìn vào tấm hình mà bà Reid chỉ. Trong hình là một bó hoa dại nhỏ màu hồng cánh sen.

DÀNH CHO BẠN

Rủng rỉnh quà tặng tại One88 - Hoàn trả Keno đến 1.58%

Đây là bức ảnh khiến cô vất vả nhất. Lúc đó cô ngồi xổm trên mặt đất, cả người gần như song song với mặt đất, sau đó chụp nó từ dưới lên. Cô vốn nghĩ rằng so với những bông hoa khác, chúng rất lạ và nhỏ đến mức hầu hết mọi người sẽ không chú ý đến chúng trước, cô không gửi ảnh này cho Reid nhưng bà Reid liếc mắt đã biết cô muốn bày tỏ điều gì. Quả nhiên bà Reid không phải người bình thường.

Sherry đột nhiên mỉm cười với người phụ nữ thông minh khéo léo này, sau đó lật sang trang tiếp theo, “Bà đã xem ảnh về những bông hoa rồi thì sau đây tôi sẽ để bà xem mỹ nhân nhé. Người đẹp này là ai vậy nhỉ~?”

Bà Reid chăm chú nhìn vào bức ảnh sau đó bật cười. “Sherry, cô đang tự khen bản thân mình sao?”

Sherry sững sờ trước câu nói này. Cô nhanh chóng cúi đầu nhìn album ảnh trong tay rồi cô thấy một gương mặt trẻ tuổi xuất hiện. Chẳng lẽ cô đã để những bức ảnh vào album trước kia ư? Vậy mà cô còn tưởng album này là cuốn  mới chứ!

“Không, tôi định cho bà xem một tấm khác, là bức này!” Sau đó, cô nhanh chóng lật album và tìm bức ảnh cô chụp cho bà Reid. “Chính là nó, bà xem đi. Có phải tôi chụp rất đẹp đúng không?” Nói xong Sherry mỉm cười đắc ý với bà Reid.

Vừa nhìn mình trong bức ảnh bà Reid đột nhiên cảm thấy hơi bất ngờ. Bà cũng hết sức kinh ngạc bởi nụ cười tươi tắn rực rỡ kia. Cho tới bây giờ bà không hề biết rằng mình sẽ có vẻ mặt như vậy, từ lúc bị bệnh… Đúng vậy, bà biết rõ bệnh của mình nhưng trước đây bà không thể khống chế bản thân. Từ khi nào bà lại lộ ra biểu cảm hạnh phúc như vậy, bà Reid quay đầu lại nhìn Sherry đang mỉm cười với bà.

Đáp án chính là cô gái này, bà không nhớ rõ Sherry đến đây làm việc lúc nào nhưng bà nhớ mỗi ngày cô gái này đều cố gắng ở cạnh bà, mỗi ngày cô ấy đều cười vui vẻ tựa như ánh mặt trời, dần dần, Sherry đã thay thế và lấp chỗ trống của Spencer. Bà rất thích cô gái này.

Bà Reid đưa tay vuốt tóc Sherry. “Bức này coi như cô chụp khá đẹp.”

Sherry mở to hai mắt, “Rõ ràng tôi chụp rất đẹp mà.”

“Thật sao? Không phải lúc cô cầm máy ảnh thì đã nhấc cả cái bàn lên à?”

“Được rồi…” Sherry tỏ vẻ bà Reid nói không sai.

Để buổi tối bà Reid không cảm thấy buồn chán, lúc tan làm Sherry cố ý đưa bà hai cuốn  sách mà Reid gửi cho cô, tuy bà Reid bày tỏ sự ghét bỏ của mình về nội dung của hai cuốn sách này nhưng bà ấy vẫn giữ chúng lại.

“Hẹn gặp lại bà vào ngày mai nhé!” Sau khi nói lời tạm biệt với bà Reid, Sherry kết thúc một ngày làm việc. Khi cô chuẩn bị rời khỏi Viện điều dưỡng thì nhận được thư hồi âm của Reid từ quầy lễ tân khiến cô không biết làm sao. Chẳng biết sau khi nhìn ảnh kia Reid có hiểu lầm cô không?

Về đến nhà Sherry không nhịn được lập tức mở bức thư ngay sau khi ăn tối, thậm chí cô còn không đi chơi cùng mẹ và Robbie, haizz…

“Cô Jones thân mến,

Trước hết, tôi muốn chúc mừng cô đã nhận được thư giới thiệu từ Giáo sư Simpson, điều này chứng tỏ cô thật sự có tài năng trong lĩnh vực này. Tất nhiên tôi cũng mong cuộc thi vào tháng sau của cô sẽ thuận lợi và sớm đạt được ước muốn.

Nhưng đừng lo, những tài liệu trước kia tôi ghi chi tiết cho cô rồi, cô chỉ cần học chúng và làm theo các bước tôi đã bảo thì chắc chắn không có vấn đề, làm bài kiểm tra học vị cử nhân sẽ khá dễ dàng.????

Ngoài ra, những chú cún con lông vàng cũng rất nguy hiểm vì chúng mang virus dại và hàng ngàn loại vi khuẩn có hại khác. Nhất là virus dại có thể là truyền nhiễm và gây bệnh ở người khi tiếp xúc với chó, thậm chí có thể gây ra rối loạn chức năng tim mạch hoặc tử vong đột ngột. Vì vậy, cô hãy chú ý một chút.

Tôi đã nhận được những bức ảnh rồi, quả thực mỗi tấm hình đều rất rất đẹp. Cảm ơn cô đã gửi cho tôi bức ảnh của mẹ tôi, tôi vô cùng thích nó.

Cuối cùng… tôi… tôi không thể trao đổi ảnh của mình với cô, ý tôi là… bình thường tôi không thích chụp ảnh lắm nên … không phải tôi không muốn cho cô xem đâu… Tất nhiên, nếu cô thực sự muốn, tôi có thể nhờ một người bạn chụp ảnh cho tôi… Xin lỗi cô. Còn nữa, cô rất xinh đẹp.

Giữ sức khoẻ nhé,

Spencer Reid.”

Sherry đọc xong bức thư thì cảm thấy hơi bất lực muốn đỡ trán, Reid, anh quả nhiên đã hiểu lầm. Lần sau cô phải giải thích cho anh một chút mới được.

Nhưng … Câu cuối cùng kia là cái quái gì vậy! Sherry đỏ mặt nhìn chằm chằm vào câu cuối cùng. Nó chẳng liên quan gì đến việc cô xinh đẹp cả. Sau đó cô đột nhiên phát hiện dòng thứ hai từ dưới lên, chữ viết của Reid bỗng hơi run. Điều này chứng tỏ khi viết những câu này anh ấy đã rất căng thẳng ư? Lẽ nào anh ấy ngượng ngùng? Suy nghĩ này khiến Sherry không nhịn được bật cười.

Còn cái này nữa “Nhưng đừng lo, những tài liệu trước kia tôi ghi chi tiết cho cô rồi, cô chỉ cần học chúng và làm theo các bước tôi đã bảo thì chắc chắn không có vấn đề, làm bài kiểm tra học vị cử nhân sẽ khá dễ dàng.:-D”, nhìn chữ thôi đã cảm nhận được giọng điệu kiêu ngạo tự đắc của anh rồi. Reid như vậy đúng là khá đáng yêu.

Hình như đây là lần thứ hai cô cảm thấy anh đáng yêu.