Edit + Beta: Mắm

Bức thư thứ bảy: Cái này xem như là quà cảm ơn, tôi hy vọng anh sẽ thích chúng.

Reid nhận được thư vào buổi tối. Sherry đã gửi email cho Giáo sư Simpson theo địa chỉ viết trong thư. Trong email, cô giải thích lý do tại sao cô nhờ Reid giúp mình, đồng thời bày tỏ mong muốn nhận được thư giới thiệu từ Giáo sư Simpson. Để tăng tính thuyết phục vị giáo sư nổi tiếng này đồng ý viết thư giới thiệu cho mình, ngoài các tài liệu liên quan mà Reid gửi đến, cô cũng gửi một số bài báo mà cô đã viết thông qua việc đọc sách và tài liệu nghiên cứu trong những năm gần đây cho Giáo sư Simpson.

Hơn nữa, hơn một năm cô làm việc tại Viện điều dưỡng Bennington cũng không phải vô ích. Việc tiếp xúc hàng ngày với những bệnh nhân mắc bệnh tâm thần hoặc có bệnh tâm lý này cùng với sự quan sát cẩn thận các bác sĩ nội trú khi điều trị cho bệnh nhân khiến cô càng hiểu sâu sắc thêm về bệnh lý trong tâm lý học. Thỉnh thoảng, Sherry sẽ phân tích một số bệnh án của các bệnh nhân trong Viện điều dưỡng. Sau một khoảng thời gian dài, cô cũng đã đúc kết lại được một vài kinh nghiệm thực tế để điều trị cho các bệnh tâm thần khác nhau. Điều này vô tình lại trùng với lý thuyết được Giáo sư Simpson đề cập trong các cuốn sách về bệnh tâm lý của ông. Do đó, Sherry khá tin tưởng mình sẽ thuyết phục được Giáo sư Simpson.

Mang theo tâm trạng thoải mái và vui vẻ, Sherry đã có một giấc ngủ ngon nên sáng hôm sau cô dậy rất sớm. Vừa ra khỏi giường nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, cô quyết định chạy bộ buổi sáng. Một ngày tràn đầy sức sống nên bắt đầu bằng việc vận động!

Tại ngôi làng Harrington thuộc bang Tennessee, BAU được lệnh điều tra một vụ án phanh thây liên hoàn. Gideon, người lớn tuổi nhất và có kinh nghiệm nhất trong nhóm, bị chấn thương ở chân do tai nạn nhảy dù nên không thể tham gia chuyến điều tra lần này. Ông ấy ở lại trụ sở cùng với Garcia hỗ trợ điều tra. Vì vậy để tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc điều tra, Gideon đã tự trưng dụng căn cứ của Garcia.

“Hắn đã lấy đi trái tim sao? Hotch?” Gideon chống nạng vội vã vào phòng làm việc nhỏ của Garcia.

Hotch rất nghiêm túc khẳng định, “Đúng.” BAU cực kỳ coi trọng vụ án lần này, không chỉ vì thủ đoạn của tên nghi phạm vô cùng tàn nhẫn mà còn vì tần suất phạm tội của hắn rất nhanh tạo nên những ảnh hưởng xấu đến xã hội.

“Trái tim luôn mang ý nghĩa tượng trưng cho sự kỳ diệu. Ý tôi là, nó thể hiện sắc thái huyền bí cổ xưa.” Khi Reid phân tích động cơ hành vi của tên tội phạm, anh không tự chủ được mở rộng suy nghĩ của mình. Anh hơi nhíu mày, như thể trong đầu đã phát hiện ra điều gì, “Tôi đã từng đọc qua về việc người Ai Cập để lại trái tim trong xác ướp bởi vì họ tin rằng trái tim có thể đảm bảo sự sống vĩnh cửu.”

Rõ ràng, thông tin này đã cho Gideon một ít gợi ý, ông rất nhanh đã tìm thấy vài tung tích trong hệ thống dữ liệu.

Las Vegas.

Sherry, người đang có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi sau bữa ăn trưa trong phòng, nhìn sang phía Tracy bên kia, “Tracy, mình có chuyện muốn hỏi cậu!” Cô mở to đôi mắt xanh nhìn cô ấy một cách chân thành tha thiết.

“Ok, Sherry, cậu nói đi, đừng dùng đôi mắt xinh đẹp của cậu phóng điện với mình nữa!” Tracy vừa nói vừa lấy tay nhẹ nhàng nhéo má Sherry.

Sherry thè lưỡi một cái rồi cười, “Cậu nói xem, nếu muốn tặng quà cho một người đàn ông thì đưa cái gì mới thích hợp, ừm... Anh ấy khoảng hơn 20 tuổi.”

“Không phải chứ Sherry! Chẳng lẽ cậu có bạn trai?!” Tracy rất kinh ngạc, ngồi thẳng người trên ghế salon, cô rất ngạc nhiên vì cô chưa bao giờ nghe bất kỳ thông tin gì về một anh chàng nào từ người bạn tốt của mình.

Tracy vẫn biết Sherry là người có duyên với phái nam tốt đến mức nào, bởi vì thường xuyên đều có người nhà bệnh nhân muốn xin số điện thoại của cô ấy, nhưng Sherry vẫn luôn từ chối một cách lịch sự, vì vậy khi thấy cô chủ động mua quà tặng cho một người đàn ông làm Tracy cảm thấy chuyện này không giống bình thường.

Hiển nhiên Sherry có chút ngượng ngùng khi bị hỏi câu này, “Không phải bạn trai mà là một người đàn ông đã giúp mình rất nhiều… Có thể coi là bạn bè nên lần này mình muốn cảm ơn anh ấy thật tốt.” Rồi cô nghĩ đến lời khẳng định của Reid về mối quan hệ bạn bè giữa hai người trong bức thư, khóe miệng khẽ cong lên.

“Được rồi, mình còn tưởng rằng Sherry bé nhỏ của chúng ta đột nhiên thông suốt chứ. Thật là đáng tiếc ~!” Tracy lắc đầu tiếc nuối, nhưng rất nhanh sau đó lại bắt đầu bày mưu tính kế cho cô, “Trước hết chúng ta phải biết bây giờ ân nhân đang làm gì? Anh ấy có đặc biệt thích thứ gì không?”

Sherry nghĩ một lúc, “Anh ấy là Tiến sĩ, thích gì thì mình cũng không rõ lắm.”

“Vậy chúng ta chỉ có thể chọn một vài thứ khá phổ biến thôi. Mình nghĩ cà vạt, khuy măng sét, bút máy, đồng hồ đeo tay, bốn cái này đều không có vấn đề gì, nhưng cà vạt thì tương đối ám muội, vì vậy cưng nên chọn một trong ba cái còn lại thì hơn.”

“Được, mình biết rồi, cảm ơn cậu Tracy.” Dường như Sherry đã tìm ra thứ mình chuẩn bị tặng là gì rồi.

Nhóm BAU đã giải quyết thành công vụ án. Mẹ của tên tội phạm đã cố gắng xóa bằng chứng của đứa con trai bị bệnh tâm thần khiến mọi người vừa căm hận tên tội phạm vừa cảm thấy xót xa cho người mẹ. Đôi khi chúng ta không làm những chuyện kia nhưng việc che giấu còn đáng sợ hơn so với những gì chúng ta làm.

Khi về tới Quantico, Reid nhìn bức thư và gói hàng mà anh mang từ trụ sở BAU về nhà, anh hơi sững sờ. Anh không ngờ rằng Sherry gửi cho anh một cái hộp kèm theo bức thư, nó không nhẹ lắm, anh sẽ không dám nói cho người khác biết rằng anh đang xách cái hộp này từ từ tầng một lên đến tầng hai của căn hộ đã sắp mệt đứt hơi.

Vì vậy, mang theo sự nghi hoặc đối cái hộp này, Reid mở thư ra. Sau đó, khi thấy câu đầu tiên anh liền đỏ mặt, tuy đối với người Mỹ mà nói thì đây là lời chào hỏi phổ biến, hơn nữa lần trước anh cũng bày tỏ suy nghĩ của mình để đối phương gọi mình là Reid nhưng từ “thân mến”* này thật là…

(*) Nguyên văn là “Dear” (kính thưa, thân, thân mến), anh Reid đáng yêu quá, chỉ cái này đã đỏ mặt =)))

“Reid thân mến,

Tôi rất rất biết ơn vì anh đã giúp tôi. Nhất là sau khi giới thiệu tôi với Giáo sư Simpson, anh đã cẩn thận tổng hợp rất nhiều tài liệu nghiên cứu mà tôi cần, điều này làm tôi rất cảm động. Anh thật sự là một người chân thành và tốt bụng! Cảm ơn anh một lần nữa.

Món quà này không đáng kể so với những gì anh đã làm cho tôi nhưng tôi vẫn muốn gửi cho anh tấm lòng nhỏ bé của mình để bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến anh. Nó để trong hộp và được gửi cùng với

Advertisement

bức thư, tôi không biết anh đã nhận được chưa, nếu anh đã nhận được nó, tôi hy vọng anh sẽ thích chúng. Bên trong hộp ngoại trừ một món quà nhỏ gói riêng tặng cho anh thì tất cả những thứ còn lại đều là tất cả các món bánh ngọt do tôi tự làm. Thực ra bạn bè của tôi đều cảm thấy tôi làm đồ ngọt không tệ lắm, vì vậy anh có thể yên tâm ăn nhé. Còn món quà nhỏ trong hộp, tôi sẽ không nói cho anh biết đâu để tạo cho anh một chút bất ngờ. Anh hãy tự mình mở nó ra nhé ~!????

Ngoài ra, tôi đã gửi email cho Giáo sư Simpson, mong rằng tôi sẽ thành công!

Gần đây, tâm trạng của bà Reid đã tốt hơn, cười cũng nhiều hơn những ngày trước. Khi bà ấy đọc bức thư ngày hôm qua đã đặc biệt nhắc đến anh, ‘Khả năng thưởng thức văn học gần đây của Spencer đã cải thiện rất nhiều, nhưng nó vẫn luôn không thể nắm bắt được trọng điểm thực sự.’ Lúc đó bà ấy đã nói như vậy, tôi thực sự tò mò rốt cuộc anh và bà ấy đã nói những gì.

Dường như Bà Reid cũng đang hứng thú với việc cắm hoa. Buổi sáng bà sẽ nhận được một vài bông hoa không dùng đến từ nhân viên quản lý sau đó cắm chúng trong phòng của mình. Mấy ngày hôm trước tôi đã mang một bình hoa trong nhà đến cho bà ấy, kết quả ngày hôm qua bà ấy đã khiến tôi rất bất ngờ vì bà ấy cắm hoa rất đẹp, bà ấy quả thực rất giỏi trong việc này, thực sự là một quý bà thanh lịch, anh nói có đúng không?!

Anh giữ gìn sức khỏe nhé.

Sherry Jones,

Viện điều dưỡng Bennington.”

Reid phát hiện, giọng điệu trong thư Sherry viết đã trở nên thân thiết hơn một chút, hình như càng chân thật hơn, quả nhiên trở thành bạn bè thì không giống với lúc trước, sự thay đổi này không tệ, chí ít khiến anh cảm thấy thoải mái hơn, trước đó cô có chút khách sáo làm anh luôn lo lắng xem xét lại cách dùng từ của mình mà anh lại không giỏi về chuyện này.

Sau đó Reid bắt đầu mở cái hộp có trọng lượng không nhẹ được gói kín, lần đầu tiên anh phát hiện, mở cái hộp này cũng không phải chuyện đơn giản, băng dán hình như dán quá chặt, anh phải mất 15 phút mới lấy được đồ bên trong ra chứ tuyệt đối không phải vì anh yếu ớt!

Bên trong ngoại trừ một hộp quà nhỏ được đóng gói riêng thì tất cả các món bánh ngọt thủ công mà Sherry làm nhắc tới trong thư đều có đủ. Khi Reid nhìn một vòng trong hộp thì thoáng cái hai mắt anh sáng lên, đó là kẹo Nougat¹ anh yêu thích nhất~! Mặc dù anh thích tất cả đồ ngọt nhưng kẹo Nougat chắc chắn là thứ anh không thể cưỡng lại! Reid lập tức mở hộp kẹo Nougat làm riêng cho anh ra, không kịp chờ thêm đã bóc vỏ bỏ vào miệng. Trong nháy mắt hương thơm ngọt ngào nồng đậm của sữa lấp đầy miệng anh. Chúa ơi! Nó còn ngon hơn cái anh vẫn mua ở một cửa hàng. Giờ phút này, anh cảm thấy Sherry thực sự là một người bạn tuyệt vời.

Kìm nén khao khát muốn duỗi tay ra ăn Nougat, Reid cầm hộp quà nhỏ lên nhìn, sau khi mở ra anh thấy đó là một chiếc bút máy màu đen tuyền, nhưng liếc mắt cái anh đã biết đây là dây đeo điện tử TimeWalker kèm theo chiếc bút máy trong bộ sưu tập StarWalker của Montblanc², hình dáng bút tinh tế thanh lịch, trên thân bút được thiết kế hình hoa văn mang phong cách hiện đại, nó thực sự rất đẹp, giá của nó lên đến hơn 500 USD. Món quà này thực sự rất thiết thực đối với anh, vì về cơ bản Reid không sử dụng máy tính, anh sợ các công cụ công nghệ cao cho nên khi ghi lại hoặc hoàn thành một số văn bản thì anh đều viết tay. Khi ra ngoài xử lý một vụ án, cây bút là thứ bắt buộc mà anh phải mang theo, vì vậy Reid rất thích món quà mà Sherry đã tặng cho mình. Anh nhìn cây bút trong tay bật cười vui vẻ.

Mặc dù ban đêm mang theo tâm trạng tốt đi ngủ nhưng Reid cũng không ngủ ngon được vì anh lại bị ác mộng làm tỉnh giấc. Thật ra trong khoảng thời gian này, hầu như mỗi đêm anh đều gặp ác mộng, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ bị những vụ án giữa người bị hại và nghi phạm cũng như giả thuyết mình suy nghĩ cùng với đủ loại chuyện đáng sợ khác làm anh giật mình tỉnh giấc. Reid đã thử một vài cách nhưng dường như không hiệu quả, dần dần anh càng cảm thấy áp lực, hoảng loạn, khó chịu không chỉ bởi vì ác mộng xảy ra thường xuyên mà còn vì mọi thứ xuất hiện trong giấc mơ. Có đôi khi anh nghĩ tới việc nói chuyện với những người già dặn kinh nghiệm trong tổ như Gideon hoặc Hotch nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện anh sẽ bị nghi ngờ về trạng thái tinh thần của mình đến nỗi anh có thể bị loại ra khỏi tổ thì anh lại do dự.

Anh thực sự rất muốn tìm một người nào đó để kể về điều này, sau đó Reid nhìn về phía cây bút đang đặt trên bàn. Anh cảm thấy có lẽ anh có thể nói chuyện với cô ấy về việc này.

Reid nhấc chiếc chăn ra khỏi người, đi đến bàn đọc sách ngồi xuống. Anh bật đèn, nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, thở hắt ra, cúi đầu viết thư.