"Anh còn biết xin l..." Đường Tinh đang nói bỗng mắt cô tốt sầm đi, sau đó liền không biết gì nữa.

...

Trong phòng bệnh, cô gái chìm vào giấc ngủ sâu trêи giường, theo lời bác sĩ nói, do cô bị mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê sâu, phải mất hai ba ngày nữa mới có thể tỉnh dậy.

Đã qua một ngày một đêm, Sở Diệc Thần vẫn luôn túc trực bên cạnh cô gái. Anh nhớ lại lời của Tinh Thần.

"Mẹ rất ngốc, lúc nào cũng lao đầu vào làm việc, chẳng chịu lo cho bản thân gì cả. Nhưng mà mẹ rất thương con, mỗi lần con ốm, mẹ đều ở bên cạnh con. Mẹ cũng rất nhớ ba nữa, mẹ có nguyên một căn phòng chỉ toàn ảnh của ba với mẹ. Mỗi lần mẹ mệt đều sẽ đi vào đó xong rồi lại ngồi khóc..."

Tách...!

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay cô gái. Đây là lần đầu tiên trong đời anh khóc, khóc vì người còn gái mà anh thương.

"Tiểu Tinh, cầu xin em đừng bỏ anh lại..."

Ba ngày sau, Sở Diệc Thần vừa đi lấy nước lau người cho cô thì trở về đã không thấy Đường Tinh đâu nữa.

Anh còn chưa biết cô ở đâu thì phòng bên cạnh đã vang lên tiếng mắng chửi của Đường Tinh.

"Phế vật, các người bị ngu sao? Nãi bị chó gặm rồi à, các người có biết phải hy sinh bao nhiêu người mới có được cái thẻ nhớ đó không? Giờ thì hay rồi, tôi liều mạng đi lấy về, các người lại để nó bị cướp mất dễ dàng như thế. Não các người toàn đất à?" Đường Tinh tức đến mặt đỏ bừng.

Sở Diệc Thần tiến lại gần, thấy căn phòng bị xáo trộn hết lên.

"Có biết ai cướp không?" Đường Tinh quay sang Lục Phóng nãy giờ ngồi im re một góc.



"Là Thiên Hận." Hạ Mộc tra lại camera rồi trả lời.

"Mấy người ở lại đây, sau 6 tiếng không thấy tôi về thì điều người đi cứu là được." Đường Tinh lấy ra hai khẩu súng giắt vào hông.

"Không được, muội còn đang bị thương."

"Muội không yếu đuối đến thế." Đường Tinh lại lấy thêm một con dao găm cất vào tay áo.

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết, ở đây đợi muội." Đường Tinh nói rồi chạy vụt ra ngoài.

Cô lái xe thẳng đến trụ sở Thiên Hận, theo như cô phán đoán, có lẽ bọn chúng sẽ để trong phòng làm việc của Âu Dương Lâm.

Cô đánh ngất một thủ vệ rồi lấy quần áo người đó mặc vào.

Cô đi xung quanh xem xét địa hình rồi trốn vào một căn phòng gần đó.

Đây là phòng làm việc của Âu Dương Lâm sao? Sạch sẽ gấp 10 lần phòng của mình rồi.

Đường Tinh bắt đầu tìm kiếm. Thế nhưng cô lục tất cả các ngăn tủ đều không tìm được.

Chẳng lẽ là để ở phòng khác?



Đường Tinh lại đi ra ngoài, cô dùng rada xác định vị trí phòng ngủ của Âu Dương Lâm rồi đi thẳng đến đó.

Cô vừa mới đi vào phòng, chưa kịp tìm gì thì đã nghe tiếng bước chân đang đến gần. Cô tạm trốn vào trong tủ quần áo đợi thời cơ.

Người vào phòng chính là Âu Dương Lâm.

Chết tiệt, vào giờ nào không vào lại vào giờ này chứ.

Sau khi Âu Dương Lâm vào phòng, việc đầu tiên anh ta làm là... thay quần áo, mà trùng hợp, tủ mà Đường Tinh trốn vào lại có thể nhìn ra ngoài.

Từng lớp áo trêи người anh ta dần được cởi xuống, để lộ cơ thể săn chắc. Đường Tinh bên trong tủ không ngừng cảm thán.

"Chậc chậc, cái cơ thể này, cũng quá đẹp rồi đi."

Bất ngờ, anh ta cởi luôn cả quần xuống.

"Mù mắt bảo bải rồi!!!" Đường Tinh vội vàng che mắt lại.

Bỗng nhiên Âu Dương Lâm lại gần tủ Đường Tinh đang đứng, bây giờ Đường Tinh mói nhớ ra... nàng là đang trốn trong tủ quần áo a.

Đường Tinh còn chưa biết xoay sở thế nào thì cánh cửa tủ đã bị mở ra.

Hiện trường ngại ngùng ngày càng hiện rõ...

"Hi... Âu Dương Lâm, chúng ta... có duyên ghê."