Sở Diệc Thần: "Giao người."

Âu Dương Lâm đỡ trán, như thể vừa nghe được cái gì đó buồn cười lắm, hắn cười khẩy một tiếng: "Ha, xông vào địa bàn của tôi, lại bắt tôi phải giao người của tôi, Tu La chủ đúng là có khiếu hài hước thật đấy."

Sở Diệc Thần không đổi sắc mặt nhìn chiếc đồng hồ đeo tay: "Ba phút."

Ý nói là cho mày ba phút để giao người, nếu không thì "phải uống rượu phạt"...

Âu Dương Lâm nghe thế thì đột nhiên lộ ra một nụ cười nhạo quỷ dị, dài giọng nói: "Sở Diệc Thần, nếu tôi nhớ không nhầm, năm năm trước anh đã bỏ rơi cô ấy, mặc kệ cô ấy đau khổ mà chạy đến nơi đây. Hiện tại, anh vẫn còn đủ tư cách để đứng bên cạnh cô ấy sao? "

Nghe vậy, sắc mặt Sở Diệc Thần liền trở nên âm trầm, sát khí quanh người trở nên dày đặc khiến anh trông giống như một con Lệ quỷ. So với người đàn ông có khuôn mặt tà mị kia còn dọa người gấp trăm lần, ngay cả thủ hạ của Sở Diệc Thần ở đây cũng phải trố mắt mà nhìn...

Không biết qua bao lâu thì sát khí trêи mặt Sở Diệc Thần tản đi, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn người đàn ông phía đối diện: "Hai phút."

Cùng lúc đó thủ hạ của cả hai bên bắt đầu giơ súng lên, những tay súng bắn tỉa cũng đã khóa mục tiêu xong. Tất cả mọi người đều căng cứng dây thần kinh lên, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu nổ súng.

Dương Minh đứng một góc cách đó không xa lấy khăn lau mồ hôi: "Tình hình này là muốn đánh nhau thật à..."



Một cô gái đứng bên cạnh đã gấp đến độ xoay vòng vòng: "Làm sao bây giờ! Chắc không phải sẽ đánh thật đấy chứ? Chị Alisa, em vừa mới nghe ngóng được là do chủ thượng nhốt cô gái kia ở đây! Sao chủ thượng lại có thể làm như vậy!"

"Thành thật mà nói thì cách làm của lão đại quá trực tiếp, đến chị cũng không ngờ cậu ta sẽ làm như vậy, không biết rốt cuộc muốn làm cái gì nữa đây?" Alisa lộ ra vẻ nghi ngờ.

Dương Minh lên tiếng: "Cái mà chủ thượng kiêng kị nhất là chuyện thoát khỏi tầm không chế của anh ta và những chuyện có thể gây ảnh hưởng đến kế hoạch của mình! Mà đàn ông mất khống chế vì một phụ nữ thì chỉ có thể là do không có được."

"Cho nên anh ta mới định giải quyết mọi chuyện từ ngọn nguồn sao? Mợ! Chả lẽ chủ thượng thật sự nhân cơ hội này mà nhốt Bạch Phong chắc! Phải biết cô ta là cháu nội của Đường lão gia chủ, động đến cô ta thì không yên đâu." Khóe miệng Alisa méo xệch.

Cô gái kia nghe vậy thì trở nên căng thẳng, ngay sau đó cũng do dự lẩm bẩm: "Em cảm thấy chắc lão Đại sẽ không làm loại chuyện như thế đâu... mặc dù lão Đại nhìn có vẻ là người xấu, miệng cũng rất xấu nhưng anh ấy đối xử với người của mình rất tốt, cũng rất bao che... Giống như lão Đại luôn nói ném em xuống biển cho cá ăn nhưng đến giờ vẫn chưa bao giờ thật sự làm như vậy!"

"... Em thật là.... thật là một đứa bé ngây thơ..." Alisa bất đắc dĩ xoa xoa cái đầu nhỏ của cô gái.

Sau đó cô chăm chú nhìn về nơi khói súng tràn ngập cách đó không xa, mắt thấy sắp đánh nhau thật thì lẩm bẩm nói: "Chủ thượng chỉ vì như thế thật sao? Sao tôi cứ có cảm giác cậu ta đang cố tình gây chuyện..."

Trừ cái này ra thì chuyện hôm nay còn có tác dụng là để cho người khác thấy được thế lực ngầm trong truyền thuyết của A Tu La.

Mặc dù chỉ là một góc của tảng băng chìm nhưng có thể mơ hồ hình dung được tảng băng này khổng lồ đến mức nào, thậm chí còn không thua gì tổ chức của bọn họ...