"Hôm nay anh lại làm sao vậy? Em làm gì sai sao?"

Đường Tinh tức giận chất vấn.

Chàng trai không hề trả lài, cũng chẳng hề quan tâm đến cô gái, chỉ ngồi im tư lự.

"Đã như vậy, thì cũng chỉ có thể đắc tội rồi!"

Trong nháy mắt sau khi dứt tiếng, “vút” một tiếng xé gió vang lên, Đường Tinh nhanh như chớp giật lao tới bàn sách, nơi đang để thẻ nhớ.

Trong nháy mắt ngay khi nàng sắp đụng được đến cái thẻ kia, người đàn ông kia giương tay một cái, trực tiếp đón đỡ thế công của nàng, khiến cho nàng và chiếc thẻ “tình ta chia xa”.

Đường Tinh ngước lên, tức giận trừng mắt lườm chàng trai một cái, rất nhanh lại xuất thủ lần nữa. Bất quá chỉ trong chốc lát, hai người đã đối nhau mấy chục chiêu.

Chiêu thức của chàng trai cũng không mãnh liệt, thậm chí có thể nói là không thèm đếm xỉa tới, nhưng lại có thể gió thổi không lọt mà ngăn trở thế công của nàng, khiến cho nàng thậm chí cả cái hộp đựng thôi mà cũng không chạm tới được.

"Sở Diệc Thần, anh biết cái thẻ này quan trọng với em thế nào không?"

Đường Tinh tức giận chất vấn.



"Ý của Bạch Ngục chủ lại là ý gì?" Nam nhân nhìn nàng chằm chằm, không trả lời mà hỏi lại.

Đường Tinh trực tiếp bị chọc tức đến bật cười rồi, "Sở Diệc Thần, anh cố tình chọc tức em à, mau đưa nó cho em. "

Dường như cũng không muốn tiếp tục nghe tiếp, chàng trai trực tiếp cắt đứt lời của cô gái: "Chỉ sợ phải khiến Bạch Ngục chủ thất vọng."

Đường Tinh bình thản cười một tiếng, "Xem ra Tu La Chủ ngài là cố ý muốn giành đồ với tôi rồi hả?"

Đường Tinh thừa dịp chớp mắt này khi chàng trai bần thần, chợt ra tay. Một giây kế tiếp, hình như là vì anh ta buông lỏng, chiếc hộp trực tiếp từ trong lòng bàn tay anh ta rơi xuống…

Đường Tinh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức thừa dịp đón lấy chiếc hộp. Nhưng mà, nàng còn chưa kịp cao hứng, lại nhìn thấy sắc mặt của chàng trai trắng bệch đến cực hạn, ngón tay thon dài dùng sức day day trán, dường như đang phải chịu đựng một nỗi đau cực lớn…

Đường Tinh trong nháy mắt quên chuyện chiếc thẻ ở sau ót, vội vàng tiến lên đỡ lấy chàng trai đang lảo đảo như muốn ngã, "Này, anh..."

Bất ngờ, Sở Diệc Thần ôm chặt cô gái, miệng lẩm bẩm.

"Đừng bỏ anh, xin em... đừng bỏ anh lại."

"Em vẫn ở đây mà... Mặc Vô Việt, Mặc Vô Việt..." Đường Tinh lớn tiếng gọi.



Bên ngoài, Mặc Vô Việt hộc tốc chạy vào.

"Có chuyện gì? Cửu ca??"

"Anh ấy làm sao vậy?" Đường Tinh lo lắng hỏi.

"C, Còn không phải tại cô à, tự nhiên đi chọc tức anh ấy."

"Cậu bị điên à? Tôi chọc anh ấy bào giờ?" Đường Tinh trợn tròn mắt.

"Cô còn chối, cô sắp đính hôn với Âu Dương Lâm rồi còn chạy đến gần cửu ca nhà tôi làm gì, còn hôm nay nữa, Âu Dương Lâm đã nói ai đấu giá được cái thẻ nhớ này sẽ thành vị hôn thê của anh ta, vậy mà cô không tiếc đối đầu với cửu ca để giành lấy, lương tâm cô bị chó cắn rồi à. Cửu ca lo lắng cho cô bao nhiêu mà cô lại đối xử với anh ấy như vậy à?" Mặc Vô Việt cũng gân cổ lên chửi bới.

"Não cậu hỏng rồi à?" Đường Tinh ngơ ngác. "Cái gì mà đính hôn, các người nghe tin ở đâu vậy hả."

"Chính miệng Âu Dương Lâm nói. Anh ta còn nói, cô nhận tiền sính lễ 10 tỷ rồi, chỉ đợi ngày lên xe hoa..." Giọng Mặc Vô Việt nhỏ dần.

Đường Tinh đuổi Mặc Vô Việt ra ngoài trước rồi khẽ nói với Sở Diệc Thần.

"Anh còn không buông em ra, sau này anh lại thành gà trống nuôi con đấy."