"Làm gì có chứ, anh nghi ngờ em vừa thôi. À đúng rồi, cho anh xem cái thẻ nhớ này đã." Đường Tinh lấy thẻ nhớ ra, cắm vào máy tính để trêи bàn.

Sau bảy bảy bốn chín lớp phòng ngự, tài liệu bên trong cuối cùng cũng được mở ra. Ngay sau khi nhìn thấy, trong mắt Sở Diệc Thần hiện lên sự kinh ngạc tột cùng.

Đường Tinh nhẹ nhàng giải thích.

"Cái thẻ nhớ này là do lần em đi đến Philadelphia đoạt được. Trước giờ vẫn luôn để trong phòng bảo vệ. Chẳng qua, Âu Dương Lâm mua chuộc người của em, thành công lấy trộm được cái thẻ này, do không mở được thẻ nên hắn đem đi đấu giá, biết em sẽ lấy lại nên cố tình tung tin kia làm cho mọi người hiểu lầm. Còn cái tiền sính lễ kia, căn bản là không có thật. 10 tỷ đấy là em lừa được trong tài khoản của hắn ta thôi. Lần sau, chi dù anh ta có nói cái gì thì anh cũng đừng có tin. Toàn giận dỗi lung tung."

Sở Diệc Thần nghe cô gái giải thích xong, trong lòng bỗng nhẹ nhõm lạ thường.

"Vậy... bây giờ em định làm thế nào với cái thẻ này?" Vừa rồi, Sở Diệc Thần tuy không đọc kĩ nhưng anh chắc chắn, nếu loại vũ khí này thực sự được sản xuất ra, tính mạng của người dân trêи đảo này chỉ như ngàn cân treo sợi tóc.

" Em sẽ đưa cho sư huynh xử lý. Dù sao về vụ này anh ấy vẫn thạo hơn em." Đường Tinh vừa nói vừa rút thẻ nhớ ra.

Cô quay sang, khẽ hôn lên trán Sở Diệc Thần một cái.

"Em đi đây, anh nghỉ ngơi sớm đi, đừng để đổ bệnh."

"Ừm."

Nhìn bóng lưng cô gái rời đi, Sở Diệc Thần khẽ siết chặt lòng bàn tay.

Âu Dương Lâm, thời của mày đến đây là kết thúc.

...

Đường Tinh cũng không trở lại Tội Ngục mà lái xe về trang viên Đường gia.

"Mẹ!" Từ trong nhà, một bõng hình nhỏ bé chạy vụt ra.



Đường Tinh cúi xuống, bế cậu bé lên.

"Tinh Thần, con ở với ông bà có ngoan không?" Đường Tinh hôn lên má cậu bé một cái.

Sau khi bế cậu bé vào trong nhà, Đường Tinh giao Tinh Thần cho bà nội rồi chạy đi tìm ông nội nàng.

"Ông nội." Đường Tinh đẩy cửa thư phòng tiến vào.

"Sao rồi, lấy được đồ về chưa?" Ông lão vừa thấy Đường Tinh thì kϊƈɦ động đứng dậy.

"Đã lấy được." Đường Tinh lấy thẻ nhớ ra đưa cho ông lão.

Đường Chấn Hải cầm lấy cái thẻ rồi vội vàng mở máy tính lên.

Sau một hồi xem xét, ông lão đóng máy tính lại, lấy khăn lau đi mồ hôi trêи trán.

"Còn may, còn may là lấy lại được rồi."

"Ông nội, nếu như bậy giờ A Tu La cùng Thiên Hận khai chiến, vậy bên nào có khả năng thắng nhiều hơn?" Đường Tinh suy nghĩ một chút rồi hướng về ông lão hỏi.

"Nếu như xét theo hiện tại, khả năng Thiên Hận thắng nhiều hơn. Vài ngày trước, Thiên Hận đã hợp tác với Viên gia. Viên gia vốn là một trong ngũ đại gia tộc, nhưng do dã tâm quá lớn nên đã bị trục xuất khỏi ngũ đại gia tộc. Đó là lý do mà ngày nay chỉ còn lại tứ đại gia tộc. Viên gia trước giờ đều giỏi việc dùng độc. Mới hôm qua bên phía Đào gia báo lại, Đào Vân Sênh đã bị Thiên Hận bắt cóc. Đào Vân Sênh là thiên tài dùng trùng độc. Nếu như Viên gia lợi dụng Đào Vân Sênh để có được trùng độc, vậy thì A Tu La có mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì vẫn sẽ bại trận dưới tay Viên gia."

Đường Chấn Hải cẩn thận phân tích cho Đường Tinh.

"Không có cách nào cứu Đào Vân Sênh ra sao?"

"Có một cách. Đó là con phải thành công trà trộn vào Thiên Hận. Mà cách tốt nhất bây giờ, chính là trở thành tình nhân của Âu Dương Lâm."