Mặc Vô Việt: "..."

Được rồi, hắn không cần đoán, chỉ nhìn phong cách dũng mãnh này, liền biết, nhất định là con hàng Đường Tinh kia!

Bất quá, vì sao lại có chú thích danh bạ MW? Nghĩ mãi mà không ra là viết tắt của từ gì? Có ý nghĩa đặc biệt gì không?

[MW: Cho anh mười giây! ]

[ MW: Mười! ]

[ MW: Chín! ]

[ MW: Tám! ]

...

Tại thời điểm Đường Tinh gửi tin nhắn đếm ngược, Mặc Vô Việt cũng đang đoán thử xem Cửu ca nhà mình có thể kiên trì đến con số mấy.

Cuối cùng, tại thời điểm Đường Tinh đếm đến ‘Bảy’, cậu ta đã thấy Cửu ca nhà mình đang nhấn vào ô soạn tin nhắn.

Ngay sau đó liền nhìn thấy, chàng trai dùng ngón tay thon dài của mình, canh đúng một giây sau cùng, mới gửi một dấu chấm đi...

Mặc Vô Việt than thở, hic, hoàn toàn bị người ta ăn sạch rồi…

Ít ngày trước, Cửu ca đi gặp Đường Tinh, lúc nửa đường trở về, sắc mặt đáng sợ kia, khiến hắn mấy ngày sau cũng không dám đến gần anh trong khoảng cách mười bước.

Hắn suy đoán lần này nhất định có nguy cơ sứt mẻ tình cảm rất lớn, thậm chí có thể là thất tình. Hắn hoàn toàn tự tin rằng, khoảng thời gian này hẳn là mình sẽ không bị nhét thức ăn cho chó rồi.

Ai ngờ…



Hắn vẫn còn đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của con hàng Đường Tinh kia a !

Nữ nhân này sao có thể như vậy chứ! Người ta hờn không thèm để ý tới cô, ít nhất cô cũng phải dè đặt một chút, giận ngược lại, không thèm để ý đến anh ta mới đúng!

Vậy mà lại điên cuồng gửi tin nhắn liên tục như vậy!

Càng làm cho hắn khϊế͙p͙ sợ chính là phản ứng của Cửu ca nhà mình. Cái "dấu chấm" này cũng quá là nghe lời rồi đi!!!



Giờ phút này, tại Tội Ngục.

Ấn đến ngón tay ê ẩm, điện thoại di động nóng rực cả lên, bàn phím cũng bị nàng ấn đến sắp hư luôn rồi, rốt cuộc Đường Tinh mới tạm đình chỉ “ném bom”.

Đường Tinh vô cùng hài lòng nhìn chăm chú cái "dấu chấm nhỏ" đó.

Bảo Bảo nhà nàng thật là đáng yêu nha!

"Bà lại lên cơn động kinh à?"Lục Phóng tò mò không thôi, lặng lẽ rón rén tiến tới gần nhìn, "Sở Diệc Thần rốt cuộc gửi cái gì..."

Lục Phóng nhướng cổ cố gắng liếc qua, một giây kế tiếp, cả khuôn mặt đều cứng đờ...

Phát giác ra Lục Phóng rình trộm, Đường Tinh trừng mắt liếc qua, che điện thoại di động lại giống như che bảo bối, "Cậu muốn chết à!!"

Lục Phóng mặt không cách nào tin nổi, "Đường Tinh, bà uống lộn thuốc à? Hay là tên Sở Diệc Thần kia cho nà uống thuốc mê rồi! Trời má, bà gửi nhiều tin nhắn đi như vậy, đối phương một chữ cũng đều không trả lời, chỉ gửi lại cho bà một dấu chấm, mà bà lại có thể vui đến như vậy, cười như con điên."

Đường Tinh đắc ý mà tiếp tục xem điện thoại di động, thuận miệng nói, "Cậu chỉ là một tên cẩu độc thân, cậu thì biết cái gì!"

Lục Phóng: "... Bà muốn đi đầu thai sớm à? "

Đường Tinh không thèm để ý đến cậu ta, vừa tiếp tục gửi tin nhắn, vừa tiếp tục hỏi, "Thời gian tổ chức Đại hội A Tu La là ngày mai đúng không?"



Lục Phóng gật đầu: "Ờ."

"Ừm, được rồi, biết rồi." Đường Tinh xua xua tay, ra hiệu “cho-khanh-lui”.



A Tu La bên kia, chúng cao tầng thấy điện thoại di động của chủ thượng nhà mình rốt cuộc cũng đã ngưng điên cuồng, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Quả thật là đáng sợ!

Chẳng lẽ là có thông báo khẩn cấp gì sao?

"Ting —— "

Lại vang lên một tiếng.

Sở Diệc Thần thấy được Đường Tinh trả lời:

[ MW: Không có việc gì là tốt rồi, còn tưởng rằng anh bị yêu quái đánh úp rồi chứ! ]

Bị yêu quái đánh úp?

Sở Diệc Thần nhìn thấy nội dung tin nhắn, hơi suy tư, liền nghĩ ra chuyện nàng nói chắc là việc mấy vị đại lão của các thế lực gần đây thường hay bị tập kϊƈɦ bất ngờ.

Theo tin tức trước mắt mà anh biết được, Âu Dương Lâm... cũng bị dính đòn...!!

Có khi nào…lòng nàng…cũng đang hướng về hắn hay không?

Thời khắc này, Đường Tinh đại khái là vạn vạn không ngờ tới, mới vừa dỗ được “người nào đó” khá lại một chút, lại bởi vì “trí tưởng tượng phong phú” của mình, lại lần nữa tự đâm đầu vào biển giấm...