"Xong rồi, giờ thì mày có thể sủa cho tao cái tên được chưa?" Đường Tinh hất hàm hỏi tên kia.

"Muốn chém muốn giết thì cứ việc, khai tên làm gì chứ?" Hắn ta nghiến răng, dùng đôi mắt đầy thù hận nhìn Đường Tinh.

"Để sau này có cái khắc lên mộ cho mày đấy."

Đường Tinh có vẻ như không hề quan tâm tới ánh mắt kia, việc của nàng là tra hỏi tên này a.

"Tao nói rồi, mày không cần biết, chém giết gì thì tùy."

Vút!

Một con dao găm phóng xoẹt qua mặt tên dát thủ, để lại một vệt máu đỏ thẫm.

"Nhanh lên trước khi tao cho mày thành ma." Đường Tinh trừng mắt, lạnh lẽo nhìn về phía tên sát thủ.

"Tao nói rồi, mày....ặc... " Hắn ta còn chưa nói dứt lời đã bị Đường Tinh tặng cho một cước, cả thân mình nặng nề đập thẳng vào tường, nôn ra một ngụm máu.

"Sủa lên cho tao." Đường Tinh cầm lên một con dao găm.

"Không bao giờ." Tên kia cười lớn.

"Vậy tốt thôi. Người đâu!" Sau tiếng gọi của Đường Tinh, hơn chục người vội vã đi vào phòng.

"Lấy keo dính, dính hai mí mắt hắn lên, không cho hắn chớp mắt nữa, sau đó gọi Đại trưởng lão đến đây."

Sau khi dán xong mí mắt tên kia lên, Đường Tinh ra lệnh cho Đại trưởng lão tiến hành thôi miên sâu với hắn. Tên này bị thôi miên thì buồn ngủ đến rũ rượi, nhưng vì hai mí mắt đã bị Đường Tinh dán chặt lên nên không tài nào ngủ được.

"Đồ bỉ ổi, cô lại có thể sử dụng loại thủ đoạn này." Hắn ta hướng về phía Đường Tinh gầm lên.



Bốp!

Một tiếp động vang lên, Đường Tinh giơ chân đá vào mặt hắn khiến mấy cái răng văng thẳng ra ngoài.

"Muốn thêm nữa không? Khi nào mày khai ra thì tao sẽ tha, còn không thì cứ tận hưởng đi."

Đến hôm sau, phỏng chừng là không thể nào chịu đựng được nữa, quá buồn ngủ, hắn phải cầu xin Đường Tinh.

"Bạch Ngục chủ, tôi cầu xin cô, cho tôi đi ngủ đi, cô muốn gì tôi cũng sẽ khai, tôi không chịu đựng được nữa rồi." Hắn cố nén cơn buồn ngủ nói với Đường Tinh.

"Mày khai xong tao sẽ để mày đi ngủ. Tên?"

"Tử Quỷ"

"Đồ Môn phái mày đến? "

"Đ, Đúng."

"Giết tao?"

"Đánh trọng thương thôi."

"Và?"

"Đổ tội cho Tu La chủ."

"Được rồi, đem hắn ta đi trước khi tôi đấm lệch mồm hắn." Đường Tinh ra sức day trán để giữ bình tĩnh.



"Thế nào rồi?" Hạ Mộc và Lục Phóng lần lượt đi vào.

"Không ngoài dự đoán, là Đồ Môn."

Hạ Mộc và Lục Phóng nhìn nhau. Quả nhiên là như vậy.

"Giờ tính sao?"

"Chuyện này tính sau, chuẩn bị kĩ cho đại hội ngày mai đi." Đường Tinh đứng dậy phất áo rời đi.

Đường Tinh hẹn Sở Diệc Thần đến một con phố ăn vặt gặp mặt, tiện bàn về mấy hành động gần đây của Đồ Môn.

Chạng vạng tối, Mặc Vô Việt nhận mệnh lái xe, sau bảy tám lần quẹo trái quẹo phải đã đi đến phố ăn vặt.

Sau khi xuống xe, nhất thời liền nhìn thấy một cảnh tượng náo nhiệt, hôm nay dường như có cử hành một lễ hội hoa đăng nào đó, toàn bộ con đường đều là từng cặp, từng cặp tình nhân trẻ. Mặc Vô Việt lại một lần nữa hứng chịu vạn tiễn xuyên tâm.

"Cửu ca à, anh nhất định phải bồi nha đầu kia đi dạo phố sao? Vạn nhất bị người khác nhận ra hai người, còn không phải là hù chết người ta hay sao?"

Mặc Vô Việt đang tỏ vẻ “con-tim-nát-tan”, “lo-nước-thương-dân” thì cách đó không xa truyền tới một thanh âm trong vắt.

"A Thần ——!!!"

Nghe được tiếng của Đường Tinh, Mặc Vô Việt theo bản năng mà quay đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới, kết quả, một giây kế tiếp liền nhìn thấy, một cô gái mặc áo đầm trắng, mái tóc ngắn ngang vai màu bạch kim, thuần khiết xinh đẹp như thiên sứ xuất hiện ở trong tầm mắt.

"Mịa nó... chị... chị dâu...?" Mặc Vô Việt dùng sức dụi dụi con mắt.

Hôm nay Đường Tinh tóc trắng váy dài, ăn mặc cứ như một tiểu tiên nữ. Ai lại nghĩ tới nàng sẽ là Bạch Phong của Tội Ngục?

Sợ rằng dù có là trưởng lão hay đường chủ Tội Ngục chạm mặt ở đối diện, cũng sẽ không dám tới nhận người quen.