Chủ tiệm nhìn thấy cặp trai xinh gái đẹp trước mặt này, không kiềm được mà nhìn nhiều thêm mấy lần. Tướng mạo của cô gái cũng không cần nói, còn chàng trai thì dù có đeo khẩu trang cũng có thể nhìn ra dung mạo bất phàm.

Bất quá, những cặp tình nhân trẻ hẹn hò cũng thường lui tới nơi này, cũng không có chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Chỉ cần cặp tình nhân trẻ này không phải là Tu La Chủ của A Tu La và Bạch Phong của Tội Ngục là được...

*Họ đang đứng trước mặt ông đếy:>*

Chủ tiệm nhiệt tình đáp, "10 đồng một cây, rất rẻ! Tiểu soái ca, mua cho bạn gái một cây đi!"

Nghe được hai chữ “bạn gái” của chủ tiệm, Sở Diệc Thần lấy từ trong túi ra một tờ 100 tệ, "Không cần thối lại!"

Đường Tinh nhìn thấy Sở Diệc Thần chi tiền, không khỏi xuýt xoa. Ngày trước đi hẹn hò, ngay cả tiền mặt cũng không biết mang theo, hiện tại cũng đã biết đến những chỗ như thế này cần phải mang theo tiền.

Mua kẹo đường xong, Sở Diệc Thần lại liên tiếp mua cho nàng túi lớn túi nhỏ toàn là đồ ăn vặt, sau đó hai người đi vào một quán ăn vô cùng cao cấp.

"Còn muốn ăn gì?" Sở Diệc Thần mở thực đơn ra và hỏi.

Đường Tinh vừa cắn một chiếc bánh mật, vừa nhồm nhoàm đáp: "Em muốn ăn... à mà thôi, có nói ra cũng không ăn được!"

Sở Diệc Thần: "Em muốn ăn cái gì, anh cũng đều sẽ mua giúp em."



Đường Tinh bĩu môi một cái, "Không cần đâu, không thể nào! Không ăn được!"

Sở Diệc Thần có chút tò mò: "Là cái gì?"

Đường Tinh: "Ăn…anh!!"

Sở Diệc Thần: "..."

Cùi chỏ của Đường Tinh tỳ lên trêи bàn, nháy mắt một cái, "Sao nào, em có ăn được không?"

Sở Diệc Thần thần sắc lãnh đạm bình tĩnh, vừa nhấp một ngụm trà vừa đáp: "Xem biểu hiện của em."

"Ặc ặc! Khục khục khục... Cái gì mà phải xem biểu hiện của em chứ, em đâu phải đang cầu xin anh." Đường Tinh nhất thời trợn to hai mắt.

Nói xong, nàng phát hiện ra có chỗ nào đó sai sai.

"Khoan đã, ý anh là em có thể ăn anh hả?"

"Không phải!" Sở Diệc Thần nhìn Đường Tinh một cái, sau đó đáp, " Hiểu lầm rồi, có muốn anh cũng không cho đâu."



"Ai da, anh chắc chắn sao? Cả đời này anh không thể yêu ai ngoài em, vậy anh định giải quyết thế nào?" Đường Tinh nhấc tay Sở Diệc Thần lên, đặt lên miệng khẽ cắn yêu một cái.

Cảm giác nhột nhột nơi bàn tay trong thoáng chốc như truyền thẳng vào tim.

Hiệu quả của câu nói này không khác nào một lời tỏ tình thề non hẹn biển, anh và em yêu nhau say đắm, em chỉ yêu anh, chỉ yêu mình anh….

"Đúng rồi, mấy vụ đánh lén gần đây, anh đã tra ra ai làm chưa?" Đường Tinh vân vê bàn tay của Sở Diệc Thần.

"Là tổ chức cuối cùng trong tam đại thế lực, Đồ Môn."

"Vậy... anh định làm thế nào tiếp theo đây?" Đường Tinh cẩn thận dò hỏi.

"Tạm thời vẫn chưa có kế sách đối phó. Còn về phía Thiên Hận, anh cảnh cáo em rồi, tuyệt đối không cần dây dưa gì với Âu Dương Lâm cả, anh có thể tự giải quyết được." Sở Diệc Thần nghiêm túc nói.

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả, nếu như có điều gì bất thường, anh sẽ báo về đảo mẹ để Trọng Tài hội xử lý."

"Đảo mẹ?" Đường Tinh ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên nàng nghe cái tên này nha.

"Vốn dĩ, đảo Zephys này chỉ là đảo con của đảo Vân Thành. Đảo Vân Thành là đảo mẹ của hơn hai mươi hòn đảo lớn nhỏ tại nơi đây. Đảo mẹ có trách nhiệm cai quản các đảo con, tất cả những luật lệ nơi đây đều do đảo mạ ban hành. Tại đảo mẹ có một ban quản lý gọi là Trọng Tài hội. Nói một cách dễ hiểu thì nó giống như tòa án vậy. Mỗi hành động cử chỉ của các đảo con đều sẽ do Trọng Tài hội phán xét. Thiên Hận với Đồ Môn sẽ không dám làm bừa đâu."