Trong tiếng nước chảy rì rào, gã đàn ông nọ xoay đầu lại, Đường Tinh nhất thời mặt đầy kinh ngạc, nhận ra người trước mắt quả nhiên chính là Giang Ly Hận.

"Giang bang chủ! Thật hân hạnh được gặp mặt!" Đường Tinh vội vàng lên tiếng chào hỏi.

"Cô là…?" Gã ta híp mắt, hướng về phía cô gái nhìn từ trêи xuống dưới, nơi đáy mắt bất ngờ lóe lên một vệt tinh quang.

Đường Tinh trực tiếp xoay người lại, để đối phương nhìn thấy chữ phía sau lưng mình.

"Ồ... Tội Ngục..." Bởi vì phương thức tự giới thiệu mình siêu đặc biệt của Đường Tinh, người đàn ông nọ cười khẽ một tiếng, "Bạch Ngục chủ, thật hân hạnh! Có muốn xuống cùng ngâm mình một chút không?"

Đường Tinh: "..."

Thôi cho xin đi... Có thể xem nàng như một cô gái có được không?

"Khục, không cần đâu! Tôi chỉ là đi ngang qua thôi, anh cứ tiếp tục." Đường Tinh xoay người định rời đi.

"Ồ?" Giang Ly Hận tựa như cười mà không phải cười, nhìn nàng một cái, ngay sau đó tiếp tục cuộc đối thoại, "Thật ra thì, đổi lại bình thường, nếu như có người quấy rầy tôi ngâm suối nước nóng, vào lúc này hẳn là đã trở thành một xác chết rồi..."

Đường Tinh: "..."

Cô theo bản năng lui về sau một bước. Cái vị trước mặt này thật sự không phải là một người dễ trêu vào…

"Bất quá..." Giang Ly Hận nhìn nàng từ trêи xuống dưới, cuối cùng ánh mắt rơi vào trêи mặt của nàng, "Bất quá, với gương mặt này, tôi có thể để cho cô sống thêm…3 phút!"

Đường Tinh: "..."

Ôi thật là vinh hạnh, vinh hạnh quá đi! 3!! Phút!! Luôn!! Đấy!!

Giang Ly Hận tiếp tục tận hưởng cảm giác thư thái khi ngâm mình trong suối nước nóng, ánh mắt khẽ sáng lên, tiếp tục nói: "Nếu như cô nguyện ý mặc đồ nữ, ít gì cũng phải mặc váy, đi tới gặp tôi, tôi có thể tăng thời gian thêm thành 5 phút!"



Đường Tinh: "..."

Còn có loại lập luận này?

Giang Ly Hận: "A, nếu như sẵn lòng xõa tóc dài xuống, có thể nhiều hơn được 1 phút nữa..."

Đường Tinh: "..."

Thật là đội ơn “ngài”…

Giờ phút này, cô đột nhiên hiểu ra. Cho nên nói, cái gã Giang Ly Hận này, có lẽ nào cũng là một đồng đạo, cũng bị nhan sắc…chi phối.

Nàng chỉ nghe nói cái tên này có sợ thích vô cùng độc lạ, thích chỉnh người khác, làm sao lại không biết hắn lại là một người ‘trông mặt bắt hình dong’ cơ chứ?

Không ngờ gương mặt này lại đem lại tác dụng như vậy, cũng có thể nói là thu hoạch ngoài ý muốn.

"Giang bang chủ cứ thong thả, tôi đi đây!" Diệp Oản Oản dằn cho lòng mình trấn tĩnh lại, vội vàng lên tiếng.

Giang Ly Hận nghe vậy mặt đầy tiếc nuối, "Vậy cũng tốt, cô đi đi ~ "

Vậy mà khi Đường Tinh vừa xoay người định đi thì một con dao găm xé gió lao tới.

Đường Tinh nhanh như chớp bắt lấy con dao, quay người lại phóng thẳng về phía Giang Ly Hận. Con dao bay thẳng đến hòn đá phía sau khiến khối đá ấy nổ tung.

Giang Ly Hận thoạt tiên là ngẩn ra, ngay sau đó cười ra tiếng, "Tiểu nha đầu, thân thủ không tồi nha?"

Đường Tinh: "Tôi đi trước."



Giang Ly Hận lắc lắc mái tóc ướt dầm dề của mình, "Ha ha, chậm đã chậm đã, cô có muốn cá cược với tôi một vụ không? Chiến lợi phẩm tùy cô định đoạt."

Đường Tinh: "..."

Thằng điên này lại muốn làm gì đây?

Người này, quả nhiên là có sở thích độc lạ mà! Về điểm này, lời đồn lần này lại hoàn toàn không sai!

"Vậy... Giang bang chủ muốn cược cái gì?" Giọng nói Đường Tinh pha chút nghi ngờ. Chơi với tên này quả thực như chơi với lửa.

Giang Ly Hận trầm ngâm cân nhắc một phen " Để cho tôi suy nghĩ một chút đã..."

Giang Ly Hận vùi đầu khổ sở suy nghĩ, mấy giây sau, khẽ nháy mắt nhẹ một cái, "Đúng rồi, cô biết Tu La Chủ chứ? Từng thấy chưa?"

Đường Tinh: "Biết... từng thấy rồi..."

Cô không ngờ đột nhiên hắn ta lại nhắc tới Tu La Chủ, vì vậy thoáng sửng sốt một chút.

Giang Ly Hận than thở: "Hic, tên kia thật sự là quá không thú vị, tôi đặc biệt muốn nhìn thấy một số điều đặc biệt thú vị bắt nguồn từ hắn!"

Đường Tinh: "Cho nên, anh muốn thấy cái gì?"

"Không bằng... Cô đi ‘cưỡng hôn’ hắn một cái, để cho tôi nhìn xem hắn có phản ứng như thế nào!" Giang Ly Hận dường như cho là mình vừa nghĩ ra một chủ ý vô cùng hay, mặt đầy vẻ hưng phấn.

Đường Tinh trợn to hai mắt, trầm mặc rất lâu: "Anh đang nghiêm túc sao?"

Làm sao lại có yêu cầu kỳ lạ như vậy?

Hơn nữa... Vị đại lão này, anh có biết không? Anh như vậy là dâng không cho tôi chiến lợi phẩm đấy.