"Ùng ục ục..." Giang Ly Hận sặc ra vài ngụm nước, rốt cuộc cũng chật vật bò dậy được.

Giang Ly Hận hoàn toàn không thể tin được một màn trước mắt, điên cuồng day day hai bên trán của chính mình, "Không không không... Nhất định là mình ngâm suối nước nóng lâu quá, ngâm đến mức não bị úng nước, ngu luôn rồi!"

Ngờ đâu, trước đó một giây vẫn còn đang tự an ủi mình, một giây kế tiếp liền nhìn thấy, Sở Diệc Thần nhìn về phía Bạch Phong, cúi người hôn nhẹ lên đôi môi mềm của nàng một cái, tựa hồ là “khuyến mãi” thêm một nụ hôn nhanh sau cùng, từ tốn nói một câu: "Huề nhau."

Giang Ly Hận trợn mắt há hốc mồm, mặt đầy biểu cảm kiểu ‘thế-giới-này-tan-vỡ-rồi-sao’, "Lại còn con mịa nó huề nhau!!!"

Coi như là bị đánh chết, hắn cũng không nghĩ tới diễn biến của câu chuyện lại phát triển theo hướng này.

Sở Diệc Thần lườm Giang Ly Hận đang ngâm mình trong suối nước nóng một cái, nhặt lấy một chiếc khăn tắm lớn đang treo trêи móc, tiện tay ném một cái lên trêи người Giang Ly Hận, phủ kín mặt hắn ta, nghiêm cấm hắn tiếp tục hành vi khỏa thân...

Giang Ly Hận luống cuống tay chân túm lấy chiếc khăn tắm trêи đầu, "Tôi nhổ vào! Cậu làm cái gì vậy! Muốn làm tôi chết ngộp à!?"

Sở Diệc Thần vẫn còn chưa hài lòng, lại chuyển ánh mắt sang trêи người của Tạ Thiên Xuyên.

Trêи người Tạ Thiên Xuyên mặc dù có mặc đồ tắm, nhưng áo choàng tắm lại mở bung ra, không hề cột dây che kín lại những chỗ cần che.

Sở Diệc Thần theo dõi hắn: "Dây áo, cột lại!!"

"Ặc... Vâng... Vâng..." Mặc dù không hiểu tại sao, nhưng lúc này Sở Diệc Thần thật sự khiến cho Tạ Thiên Xuyên cảm thấy sợ sệt, vì vậy ngoan ngoãn cột áo choàng tắm lại cho đàng hoàng.

Đây là có chuyện gì đang xảy ra vậy hả?

"A Thần, cậu uống lộn thuốc?" Giang Ly Hận không cách nào tin nổi, nhìn chăm chú người đàn ông trước mắt.



Thời khắc này, trong mắt Sở Diệc Thần hiển nhiên chỉ có một người, không để ý đến Giang Ly Hận, mà lại nhìn về phía Đường Tinh: "Giải thích!"

Xong rồi, rốt cuộc cũng tới phần ‘nghiêm hình tra hỏi’ rồi sao...

Đường Tinh chụm hai đầu ngón tay lại vào nhau, không nói hai lời, theo bản năng vội vàng nhận sai trước, "Em sai rồi..."

Sau khi nhận sai xong, cô lại đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Tại sao nàng lại phải nhận sai!

Nghĩ tới đây, Đường Tinh nhất thời đổi thái độ, đầy hùng hồn mà bẻ ngoắt giọng điệu, "Không đúng! Giải thích cái gì chứ! Em hôn anh chẳng lẽ còn cần phải có lý do sao!?"

Sở Diệc Thần: "..." Nhìn chằm chằm dáng vẻ ‘có-lý-chẳng-sợ” của cô gái, trong lúc nhất thời, anh chợt có cảm giác không biết nên nói cái gì.

Một bên, Giang Ly Hận càng lúc càng có linh cảm mình vừa phát hiện ra được cái gì đó, nhìn Sở Diệc Thần một chút, lại nhìn Đường Tinh một chút. Cuối cùng, hắn phát hiện ra bầu không khí giữa hai người này không được bình thường, dùng sức ném chiếc khăn tắm trêи đầu, gắt gao nhìn chăm chú về phía Đường Tinh, cả giận nói: "Không... Không đúng... Mẹ nó! Bạch Phong!! Cô con mịa nó lại dám gài hàng tôi! Cô và cái tên này sớm đã có gian tình, có đúng không?"

Đường Tinh: "..."

Rốt cuộc giờ mới phản ứng sao? Bất quá đã muộn rồi nhé.

Đường Tinh mặt đầy nghiêm túc: "Không có, anh suy nghĩ nhiều rồi, chúng tôi trong sạch à nha!"

Vừa dứt lời, một cái ngón tay thon dài đặt lên bên tai của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, Sở Diệc Thần thấy nàng đang ở trước mặt Giang Ly Hận phủi sạch quan hệ với mình, âm thanh khàn khàn từng chữ một vang lên ở trêи đỉnh đầu nàng.

"Trong... sạch?"