Ấn tượng của nàng ở trong lòng Sở Diệc Thần... lại có thể kinh người... như vậy sao?

Thuần khiết... Hiền lành... Tốt đẹp... gì gì đó...

Nàng thật sự là càng ngày càng không hiểu nổi tư duy của anh mà.

Giang Ly Hận đã cạn lời thật rồi: "Để cho tôi yên tĩnh..."

"Giang bang chủ, anh muốn yên tĩnh cũng được, nhưng có thể trước tiên hoàn tất vụ cá cược của chúng ta được không?" Đường Tinh vội vàng nhớ tới chính sự.

Giang Ly Hận: "Nhiều cống phẩm như vậy, chẳng lẽ tôi còn có thể mang theo bên người hay sao?"

Đường Tinh cười híp mắt, "Vậy thì làm phiền Giang bang chủ một lát nữa hãy phái người đưa tới. Giang bang chủ ngài chính là lão đại của Thần Sát, chắc hẳn sẽ không thiếu nợ tôi mấy thứ vật phẩm linh tinh ấy đâu."

Lòng Giang Ly Hận đang rỉ máu: "...!!!"

Vạn vạn không ngờ tới, lại lật thuyền trong mương! Hắn lại có thể có một ngày bị người ta chơi xỏ!

*Nghiệp đếy anh ơi*

Thấy đồ đã tới tay, tâm tình Đường Tinh quả thật cao hứng như muốn bay lên, mặt đầy sùng bái nhìn về phía Sở Diệc Thần: "Bảo bảo, cảm ơn anh, anh quả thật là lợi hại!"

Giang Ly Hận: "..."

Cống phẩm chính là tôi đưa cho cô đấy!!



Lợi hại cái gì chứ, anh ta không hề làm gì cả!!

Lúc này, một hồi chuông điện thoại di động vang lên, là Lục Phóng đang gọi điện thoại cho nàng.

"À, thủ hạ đang tìm tôi, tôi đi trước, bye ~ "

Thừa dịp Giang Ly Hận còn chưa thay đổi chủ ý, Đường Tinh vội vàng chuồn mất.

Nàng còn rất nhiều chuyện muốn biết, rất nhiều chuyện muốn hỏi thăm Sở Diệc Thần. Chỉ tiếc là nơi này cũng không phải là chỗ nói chuyện.

...

Sau khi Đường Tinh rời đi, Giang Ly Hận gấp không kịp đợi truy hỏi: "Mịa nó! Cậu và Bạch Phong rốt cuộc là có chuyện gì?"

Sở Diệc Thần lãnh đạm đảo mắt nhìn hắn một cái: "Cậu thấy cái gì thì chính là cái đó!"

"Tôi nhổ vào... Vậy thì có chút quá kϊƈɦ thích rồi đi? Tôi còn tưởng cô ấy là một tiểu bạch hoa nhỏ bé đáng thương chứ?"

*Ừ thì nhỏ bé đáng thương:>*

Tạ Thiên Xuyên ho nhẹ một tiếng đáp, "Tôi cũng nghĩ là như vậy."

Nghe vậy, ánh mắt Sở Diệc Thần thoáng trầm xuống, dường như lâm vào trầm tư. Cô ấy... đã từng là như vậy, chẳng qua cuộc sông xô đẩy khiến cô ấy không giữ được dáng vẻ ban đầu mà thôi.



...

Cái tên Giang Ly Hận này, mặc dù là người có sở thích quái dị, nhưng thực hiện cá cược thật là mau, rất nhanh đã phái người mang một đống cống phẩm đến cho Đường Tinh.

Đường Tinh giở tấm vải đỏ che kín đồ vật lên, nhìn thấy đồ vật bên trong thì miệng cười toe toét.

Vạn vạn không ngờ tới, bao nhiêu đồ tốt lại dễ dàng vào tay như vậy a.

Đường Tinh đang vui vẻ, Lục Phóng thở hồng hộc tìm tới.

Lục Phóng: "Đường Tinh, có thể tìm được bà rồi! Bà chạy đi đâu vậy?"

Chợt, ánh mắt anh lưu ý đến đồ vật để bên cạnh của Đường Tinh: "Đây là...?"

"Cái này cái gì vậy?" Lục Phóng

định thần nhìn lại, trợn to hai mắt, "Mịa nó! C, cống phẩm cấp cao?"

"Lại có thể từ trong tay lão đại Thần Sát đoạt vật này tới tay. Đường Tinh, bà quả thật là nghịch thiên rồi!" Lục Phóng mặt đầy sùng bái.

Đường Tinh sắc mặt ngưng trọng đáp: "Ừm...quá trình kia...tương đối là gian nan hiểm trở, quả thật là cửu tử nhất sinh!"

Đường Tinh chém gió trêи trời dưới đất, tự bịa ra một trận đại chiến, xoay Lục Phóng lắc la lắc lư.

Mặc dù anh ta cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng hiện tại quả thật là không nghĩ ra được nàng làm bằng cách nào.