"Cô kiêu ngạo vừa thôi. Ai biết được mấy cái tác phẩm với bằng cấp kia của cô là tự mình có được hay là đi mua về. Tôi thấy chín phần mười là đi mua rồi, nhìn cô đâu giống loại người có học vấn chứ." Ả kia tiếp tục khiêu khích. Chỉ cần Đường Tinh tức giận đẩy nhẹ cô ta một cái, kế hoạch liền có thể thành công rồi.

"Người thực sự có học vấn thực sự sẽ không nói ra những lời giống tiểu thư đây đâu." Đường Tinh vẫn không hề có dấu hiệu tức giận.

"Cô!!! Ha, Sở Tổng sẽ không mù mà cưới loại con gái độc mồm độc miệng như cô chứ, tôi thấy anh ta chín phần là mù rồi." Cô ả kia vẫn không bỏ cuộc.

"Nhưng tôi vẫn là vị hôn thê của anh ấy còn cô chẳng là ai cả."

"Cô đang khinh thường tôi?" Ả ta nghiến răng.

"Khinh thường là cảm giác hoặc thái độ xem ai đó hoặc điều gì đó là thấp kém, đê hèn hoặc vô dụng. Nó có thể được biểu hiện qua những lời chế nhạo, mắng chửi, nhạo báng, xúc phạm. Vậy cho tôi hỏi, tôi đã chửi mắng, chế nhạo hay nhạo báng cô một lời nào chưa?"

"Cô!!!" Cô ả giậm mạnh chân xuống đất.

"Tôi tên Đường Tinh, không phải là "cô", xin tiểu thư đây chú ý ngôn từ."

"Cô có ý gì?" Ả ta dường như sắp mất kiềm chế.

"Ý trêи mặt chữ, chỉ cần không phải kẻ ngu thì có thể hiểu được ngay."

"Cô chửi tôi ngu?"

"Đây chỉ là câu nói bình thường, không hề mang tính chất chửi hay xúc phạm một ai. Nếu có thì đó là do tiểu thư đây tự tưởng tượng ra thôi."

"Cô đừng có mà kiêu ngạo." Cô ta không thể chịu đựng được nữa, hét lên.



"Đây không được coi là kiêu ngạo, thưa tiểu thư."

"Con đi*m thối." Cô ta không thể chịu được nữa, đẩy mạnh Đường Tinh.

Đường Tinh lợi dụng tình thế, xoay người ngã xuống hồ.

Lý Dịch Phong nghe động tưởng rằng việc đã thành vội dẫn người chạy đến. Nào ngờ đến nơi đập vào mắt lại là gương mặt tái mét của cô ả kia.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Hình như có người ngã xuống hồ." Một người vội vã nói.

"Là... là... Đ... Đường... Tinh..." Cô ta lắp bắp không nói được thành lời.

"Nguy rồi, Đường tiểu thư ngã xuống hồ rồi." Một người thất kinh hô to.

Nghe tiếng hô, tất cả mọi người vội vàng chạy đến.

"Chết rồi, đội cứu hộ đâu."

"Hồ này nhiều đá ngầm lắm, Đường tiểu thư sẽ không sao chứ?"

"Có ai biết bơi không? Mau nhảy xuống cứu người."

Trong lúc mọi ngườc đang xôn xao không biết làm sao thì một bóng người nhảy ùm xuống hồ.



"Là Sở Tổng, Sở Tổng nhảy xuống rồi."

Mọi người vội vàng xúm lại quanh bờ hồ chờ đợi Sở Diệc Thần.

Sở Diệc Thần nhảy xuống nước thì bắt gặp Đường Tinh đang bám vào một mỏm đã ngầm để không bị nổi lên.

"Em lại làm bừa!!!" Sở Diệc Thần dùng kí kiệu.

"Kϊƈɦ thích mà." Đường Tinh cười tít mắt.

Sở Diệc Thần ôm lấy Đường Tinh, nhéo một cái thật mạnh vào hông cô.

"Đau em!!!" Đường Tinh trừng mắt nhìn anh.

"Cho chừa." Sở Diệc Thần cũng trừng lại.

"Đợi một chút rồi hẵng lên, đừng vội." Đường Tinh lại tiếp tục ra hiệu.

Một lúc sau, khi mọi người trêи bờ đã cuống đến vắt chân lên cổ rồi, Sở Diệc Thần mới ôm Đường Tinh đang "bất tỉnh nhân sự" lên bờ.

Sau khi anh đưa Đường Tinh lên bờ liền chuyển cô đến bệnh viện thuộc Sở Thị.

"Chuyện ngày hôm nay, ai cũng đừng hòng trốn tránh trách nhiệm." Sở Diệc Thần dùng ánh mắt quét một lượt lên toàn bộ khách mời tại hiện trường.

"Bắt cô ta lại, đưa về điều tra." Sở Diệc Thần chỉ vào cô ả đẩy ngã Đường Tinh.