Tôi và Tiểu Cảnh rất hợp nhau. Hàng ngày chúng tôi cùng ăn sáng, sau khi tan học thì đi ăn cơm chiều, kể cho nhau nghe về cuộc sống tám năm qua của hai người, nghe về công việc của anh ấy hiện nay.

Ở bên anh ấy tôi muốn làm gì cũng được, không hề phải để ý gì, nói chuyện khá thoải mái. Thế nên tôi đã nói gì tôi cũng không nhớ rõ, anh ấy nói cái gì tôi cũng không nhớ được.

Có lẽ là Tiểu Cảnh đã trở về, có người trợ giúp Hàn Trạc Thần quản lý việc kinh doanh, nên anh rất nhàn rỗi. Mỗi buổi tối khi về, tôi đều thấy anh ở nhà, đôi khi đọc báo, đôi khi hút thuốc, thậm chí thỉnh thoảng còn ngồi đờ đẫn.

Tôi vô cùng nghi ngờ không biết niềm vui mới của anh bị anh quẳng đi đằng nào rồi.

Bất quá, việc này hình như cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Hôm nay cũng giống mấy ngày thường, chưa đến tám giờ Tiểu Cảnh đã đưa tôi về trước cửa nhà.

Khi đi tới cửa, tôi kéo anh ấy lại, nói: “Em không muốn vào.”

“Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?”

“Vì sao ông ta bảo anh đưa em về trước tám giờ mỗi ngày thì anh sẽ không muộn dù chỉ một phút. Anh nhất định phải làm theo lời ông ta sao?”

“Nếu anh đã đồng ý với ông ấy, anh sẽ làm được.”

“Em đây cũng có tự do của em mà! Em có quyền quyết định mấy giờ mình về nhà, em không muốn người khác quyết định cuộc sống của em.”

Tôi không phải đang bướng bỉnh, mà cũng không muốn làm khó Tiểu Cảnh. Chỉ là tôi không muốn trở lại gian phòng bé nhỏ ngột ngạt kia, buồn chán đứng trong phòng nghe tiếng Hàn Trạc Thần đóng cửa, hoặc đôi khi là tiếng bước chân anh ngoài hành lang.

Tôi rất muốn rời đi, đi tới một thế giới thuộc về chính tôi mà không hề có anh, nhưng tôi lại không muốn buông xuôi nỗ lực nhiều năm.

Trừ những thứ đó ra, tôi còn rất ghét anh sắp xếp cuộc sống của tôi và Tiểu Cảnh, đặc biệt càng không thích thái độ phục tùng mệnh lệnh của Tiểu Cảnh với anh.

“Thiên Thiên!” Tiểu Cảnh khoác vai tôi rất tự nhiên, dịu dàng giống như người anh trai của tôi trong trí nhớ: “Em đừng thái độ mãi với ông ấy thế! Thật ra ông ấy đối với em không tệ mà. Ở Mỹ anh nghe thuộc hạ của ông ấy nói: ông đối xử với em như con gái ruột vậy.”

Con ruột?

Ồ, đủ châm biếm đó!

“Khi anh về đây, ông ấy còn nói với anh tâm trạng em không tốt, bảo anh năng đi với em, cho dù công việc bận rộn cũng không muốn em cô đơn… Anh nghĩ, giữa hai người có hiểu lầm gì đấy, mới có thể…”

“Anh có thể đừng nhắc đến ông ta được không, em không muốn nghe về chuyện của ông ấy!”

“Được rồi!”

Bàn tay Tiểu Cảnh dần dần di chuyển lên khuôn mặt tôi, tay anh ấy rất mềm, rất ấp ám, rất dễ chịu…

Không giống đáng ghét như tay Hàn Trạc Thần, để chỗ nào cũng khiến người ta khó chịu, khó nén được cảm giác tê dại…

Ánh mắt Tiểu Cảnh mờ sương, rất nhanh tôi hiểu ra anh ấy muốn làm gì, vô thức cúi mặt xuống né tránh nụ hôn của anh ấy.

Anh ấy đọc được sự cự tuyệt của tôi, cũng không ép buộc tôi, chỉ hôn nhẹ lên trán tôi một cái. Anh khẽ kéo tôi ôm vào trong ngực, giọng nói dịu dàng: “Anh biết em chưa quên được người kia, anh có thể chờ, chờ em từ từ quên đi…”

Có lẽ đây là điểm khác nhau trong lối tư duy của hoàng tử và ác ma.

Nếu như là Hàn Trạc Thần, anh nhất định sẽ ôm lấy eo tôi, kéo lại gần. Một tay anh ghì chặt lấy gáy mà hôn xuống, hôn đến khi tôi khuất phục thì thôi, hôn đến khi nào tôi đáp trả thì mới thôi…

Nếu như là Hàn Trạc Thần, nhất định anh sẽ nói: Em chỉ có thể nghĩ đến tôi, em không được nghĩ đến ai khác. Sau đó sẽ ngang ngược chiếm giữ lấy suy nghĩ của tôi, để tôi không còn thời gian nhớ đến những thứ khác nữa.

Ngay cả thù hận cũng không nhớ được…

Tôi lắc đầu, cố gắng vứt bỏ suy nghĩ trong đầu để tâm trạng đang hoảng hốt của mình bình tĩnh lại.

“Em vào trước đây, mai gặp nhé!” Tôi rời khỏi cái ôm của Tiểu Cảnh, vẫy tay tạm biệt anh ấy.

Anh cũng cười vẫy tay với tôi, đôi mắt Tiểu Cảnh lấp lánh giống những ngôi sao trên bầu trời, rực rỡ như thế…

Không giống như người ấy, đôi mắt sâu như biển, mênh mông không bờ bến…

Khi tôi về đến nhà, chạy lên tầng, anh vừa lúc đi từ trên cầu thang xuống.

“Tôi về rồi.”

Lúc tôi cúi đầu đi qua anh, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Hai người muốn hôn nồng nhiệt thì đi khách sạn thuê phòng, đừng có đứng ở cửa chính!”

“Biết rồi, lần sau tôi sẽ làm…”

“Em!” Anh đột nhiên giữ chặt lấy tay tôi. Tôi càng vùng vẫy, anh càng nắm chặt.

Cuối cùng anh khóa hai tay tôi lại sau lưng, hai tay anh quây lấy tôi, làm tôi chẳng còn không gian giãy giụa.

Tôi chỉ có thể nhìn anh giận dữ, nhìn vòm ngực nhấp nhô dữ dội của anh, nhìn sự giãy dụa và lửa tình trong đôi mắt anh.

Khi tôi phát hiện ra tầm mắt của anh đang dừng lại trên môi tôi, trái tim tôi dường như dừng đập, mất đi cảm giác…

Trong tích tắc đôi môi tiếp xúc, tôi gắng hết sức quay mặt đi tránh nụ hôn của anh, nhưng phong cách của anh vẫn không hề thay đổi…

Cho dù tôi có tránh thế nào, anh ấy cũng đón được môi tôi, điên cuồng gặm cắn, điên cuồng xâm lược!

Tôi giống chìm vào trong ác mộng, không rõ đâu là mơ, đâu là thật.

Tôi không nhớ nổi anh vất bỏ tôi là mơ, hay nụ hôn này mới là mơ đây…

Tình yêu có thể chơi đùa như thế sao?

Chúng tôi đã đi đến nước này rồi, anh vẫn còn muốn hôn tôi!

May mà nụ hôn này đến bất chợt mà đi cũng bất chợt.

Anh đẩy tôi ra, hơi hoảng loạn lùi về sau hai bước.

Tôi vuốt lại mái tóc bị anh làm rối tung, đóng lại hai cúc áo bị mở ra trên người, bình ổn hơi thở một chút rồi nói: “Em có thể hỏi anh là cuối cùng anh muốn cái gì không?”

Anh nói một câu mà cả đêm tôi vẫn chưa nghĩ ra nổi anh muốn gì.

“Tôi muốn em ở lại cạnh tôi, cho dù em hận tôi, cả đời không tha thứ cho tôi, thì tôi vẫn muốn em giữ lấy nguyện vọng không có khả năng trở thành hiện thực… Ở lại bên tôi… Ít nhất, mỗi ngày tôi mở mắt còn biết mình vẫn có thể nhìn thấy em…”

Đây là kết quả của việc không chịu học ngữ văn, anh nói tiếng Trung mà sao tôi không hiểu được…

Tôi ngây ngốc đứng đực chỗ ấy, quên mất phải hô hấp thế nào.

Hiện tại tôi bắt đầu thấy hâm hộ Hoa thần và Diệp thần, dù vĩnh viễn không gặp lại nhưng ít nhất vẫn có thể sống chung gốc, tâm đầu ý hợp.

Như chúng tôi thì sao đây. Ở bên nhau sớm chiều, mỗi ngày đều phải gặp mặt người mà mình yêu sâu sắc, nhưng lại phải thường xuyên nhắc nhở bản thân mình không thể yêu.

***

Sáng hôm sau thức dậy, tôi vừa nhìn thấy đôi môi sưng đỏ trong gương, lấp tức từ bỏ ý nghĩ muốn đi học.

Tôi xuống tầng gọi điện thoại cho Tiểu Cảnh, bảo anh ấy hôm nay tôi có việc không đến trường được.

Anh nói ‘được rồi’, cũng không hỏi tôi là có chuyện gì.

Tôi cảm thấy hơi mất mát ngắt điện thoại. Có lẽ đây là phương thức tôn trọng người khác của phương Tây. Tôi thì lại quen với việc quan tâm ngang ngược hơn…

Lúc ngồi vào bàn ăn đợi bữa sáng dọn lên, thím Lý nói với tôi: “Tiểu thư, cô biết không? Trước đây cô ăn bữa sáng ở nhà, tiên sinh dù dậy sớm bao nhiêu cũng ngồi đây chờ cô, đợi cô ăn xong đến trường rồi ông ấy mới đi. Khoảng thời gian này cô không ăn ở nhà, ông ấy cũng không hề ăn gì cả, vừa xuống tầng là đến công ty luôn…”

“Thật không?”

Chúng tôi đang nói chuyện thì Hàn Trạc Thần đi từ trên tầng xuống, anh đã mặc áo khoác, hình như muốn đi ra ngoài.

Thấy tôi ngồi ở bàn ăn, anh chần chừ một chút rồi cởi áo khoác ra ngồi đối diện tôi.

Càng hiếm thấy hơn là anh ấy lại nói chuyện với tôi: “Hôm nay không ra ngoài ăn à?”

Tôi liếm đôi môi vẫn còn hơi sưng: “Không dám gặp người khác!”

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, lộ ra ý cười. Nói thật là đã lâu không thấy anh cười, suýt nữa đã quên mất nụ cười dịu dàng của anh.

Bỗng nhiên trông thấy nụ cười ấy, trái tim của tôi đập bình bịch, thật lâu sau mới trở lại bình thường.

“Em không đi học, thế trưa về nhà ăn cơm à?”

“Vâng!”

“Tôi đến công ty một chuyến, sẽ sớm trở về thôi. Em chờ tôi về ăn cùng.”

“Ồ!”

Không thờ ơ, không yêu, không hận! Đơn giản chỉ là ăn một bữa trưa, lại xa xôi như thế đấy.

Tám năm sớm tối bên nhau, phảng phất như đã cách mấy đời.

***

Anh vừa đi khỏi nhà, tôi đã gọi điện cho Tiểu Thu, hỏi chị ấy có rảnh không.

Chị nói khoảng mười một giờ chị đi làm, bảo tôi đến hội quán chờ chị trước, chị sắp qua đó.

Hôm nay là thứ ba, lại là sáng sớm, hội quán cơ bản không có khách.

Tôi vừa vào cửa đã thấy niềm vui mới của Hàn Trạc Thần mắng chửi một phục vụ nữ.

Cô phục vụ ấy khóc như hoa lê dầm mưa, một cậu trai cũng cúi đầu nhận lỗi, ngay cả quản lý bên cạnh cũng không dám nói gì.

Niềm vui mới của anh khoanh tay trước ngực, bộ dáng như kiểu ta đây là nhất thế giới, mắng chửi rất khó nghe.

Nếu có tư cách tôi thật muốn kéo Hàn Trạc Thần qua đây xem, xem niềm vui mới của anh “thuần khiết” đến mức độ nào.

Ngồi được một lát thì Tiểu Thu tới, tôi vẫy chị ấy: “Ở đây!”

Niềm vui mới của anh liếc tôi một cái rồi tiếp tục mắng cô phục vụ kia.

Tiểu Thu đến rồi quay đầu lại nhìn, vẻ mặt có vẻ không chịu được, nói: “Loại đàn bà này, ỷ vào là người tình mới của ông chủ mà ra vẻ như bà chủ. Thật khiến người ta không chịu được!”

“Thế cô phục vụ kia làm sai gì mà bị chửi thế?”

“Là tâm trạng cô ta không tốt!” Tiểu Thu nói thầm với tôi một cách thần bí: “Từ khi em mặc quần áo của chị vào trong đó làm loạn, bố già nhà em không thấy qua đây nữa…”

Bố già nhà tôi?

Tôi lại cúi đầu uống nước chanh.

“Em xem, chỉ là một con gái bao mà tự coi mình như phượng hoàng.”

“Sao các chị phải sợ cô ta?”

“Tiểu nhân loại này không thể đắc tội được, một ngày nào đó cô ta nói bậy bạ trước mặt ông chủ thì bọn chị phải thu thập đồ đạc mà đi khỏi đây mất thôi.”

“Không làm ở đây thì làm ở nơi khác không được sao?”

“Chỗ khác đâu tốt được như bên này! Chị có một đứa bạn nhảy ở một hộp đêm khác, toàn có mấy khách nhân yêu cầu quá đáng, bảo cởi quần áo là phải cởi…. Em đấy! Nhất định là trưởng thành trên vũ trụ rồi, chẳng biết gì về cái mặt tối của cái xã hội này cả.”

Có lẽ là vậy, Hàn Trạc Thần bảo vệ tôi quá tốt. Việc tôi không muốn làm anh sẽ không ép tôi làm, tôi muốn gì anh đều không từ chối, còn lựa chọn thứ tốt nhất cho tôi.

Lớn lên trong sự chiều chuộng của anh, không hề áy náy hưởng thụ sự che chở của anh, lại còn chẳng hề cảm kích anh chút nào.

Hiện giờ nghĩ lại mới thấy tôi không tim không phổi, vô tâm đến một cảnh giới nhất định!

“Gì đây?” Tiểu Thu chú ý đến môi tôi, cuời cười, chớp chớp mắt với tôi: “Miệng em làm sao kìa? Bạn trai mới mạnh mẽ quá hả!”

“Chị Thu, em thấy tinh thần Hàn Trạc Thần hơi có vấn đề!”

Tiểu Thu suýt ngã từ trên ghế xuống, sau khi ngồi nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc nói với tôi: “Chị thà tin rằng tinh thần em có vấn đề hơn đấy.”

“Hôm qua anh ta hôn em một cách bất thường, lại còn nói với em: Thà em hận anh ấy cũng phải ở bên anh ấy! Đây là ý gì vậy?”

“Hả!” Chị mở to mắt nhìn tôi, nói: “Có phải anh ta muốn nối lại tình cũ với em không?”

“Cái gì gọi là nối lại tình của hả!!!!”

Có đùa với tôi cũng không thể đùa theo cách đấy chứ, tôi vất vả lắm với đứng dậy được từ trong nỗi đau thất tình.

Thế nhưng nhớ đến vẻ mặt tối qua của anh, tôi vô cùng hoài nghi rất có khả năng này! Chẳng lẽ là Tiểu Cảnh đã khơi dậy bản năng chiếm hữu của anh, khiến anh phát hiện ra tôi vẫn còn điểm đáng để yêu.

Nội tâm kích động một hồi rồi bình tĩnh trở lại.

Tôi đã đã sai một lần là do không biết gì, sai thêm lần nữa sẽ trở thành ngu xuẩn.

Tôi tuyệt đối sẽ không tiếp tục kéo dài đoạn tình cảm này với anh nữa, có chết cũng không!

Niềm vui mới của anh dường như nghe thấy chúng tôi nói chuyện, đi về phía này, đôi mắt quyến rũ lườm Tiểu Thu một cái: “Tiểu Thu, hôm nay là ca của cô đúng không?”

“Chị Ngải!” Tiểu Thu cung kính đứng lên chào cô ta: “Ca của tôi hôm nay bắt đầu lúc mười một giờ, còn hai tiếng nữa.”

“Còn hai tiếng sao không vào trang điểm đi, đứng đây buôn chuyện làm gì.”

“Vâng! Vâng!”

Vào trang điểm trước hai tiếng? Đây là quy tắc gì đấy!

Tôi đưa tay kéo Tiểu Thu lại. “Còn hai tiếng nữa cơ mà, chị gấp làm gì!”

Cô nàng kia đưa mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, nét mặt khinh bỉ. Cô ta bĩu môi: “Tôi tưởng là ai, hóa ra là đồ đê tiện bị Thần vất bỏ!”

Tôi uống một ngụm nước tranh thông họng, nói nhàn nhạt: “Ồ, cô cho rằng anh ấy yêu cô à? Anh ấy cũng chỉ đùa chơi với cô thôi, sớm muộn gì mà chẳng vất…”

Tôi còn chưa nói hết, cô ta đã đến tát tôi một cái. Tôi ngã từ trên ghế xuống đất. Đau đớn hơn cả cảm giác đau trên mặt, là sự tổn thương lòng tự trọng.

Tôi đứng lên muốn tát lại, nhưng bị cô ta nắm được bàn tay mới giơ lên, tát tôi thêm một cái.

Đáng ghét nhất là: tát vào cùng một bên, đã đau lại càng thêm đau!

Tiểu Thu thấy cô ta vẫn còn muốn đánh, vội vàng kéo tôi đến một bên, nói: “Chị Ngải, cô ấy là con gái ông chủ…”

“Tôi biết, con gái nuôi của Thần mà thôi!” Khi cô ta phun ra ba chữ con gái nuôi, tỏ ra khinh bỉ và coi thường. “Chính cô cũng bị vất bỏ mà dám chạy đến bảo tôi là đồ thay thế, còn nói Thần đùa chơi với tôi…”

“Anh ấy vốn chỉ…” Tôi còn chưa nói hết, Tiểu Thu vội vàng giật nhẹ áo tôi, cắt lời: “Chị Ngải, xin lỗi! Cô ấy còn nhỏ, không hiểu biết!”

“Khi nào thì đến lượt cô nói chuyện ở đây?”

Tiểu Thu vội vàng nhận lỗi với cô ta: “Là lỗi của tôi! Chị Ngải, chị là đại nhân độ lượng… Tôi lập tức đi chuẩn bị ngay đây…”

“Không cần, lập tức thu dọn đồ đạc, cút ngay cho tôi!”

“Cô dựa vào cái gì mà đuổi chị ấy đi!” Tôi thật sự chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào đáng ghét như này! Tôi nhìn về phía quản lý, quản lý đã sớm không thấy bóng dáng, tất cả mấy người khác vội vàng làm chuyện của chính mình.

Đây là thế giới gì hả!

Tiểu Thu oán hận nhìn cô ta, lớn tiếng nói: “Được, tôi đi! Loại đàn bà như cô sớm muộn gì cũng có báo ứng…”

“Cút nhanh một chút!”

Tôi lần đầu tiên phát hiện ra bản thân vô dụng thế nào, áy náy nhìn Tiểu Thu: “Chị Thu! Em đi nói với Hàn Trạc Thần…”

“Không cần, chị không đi thì con mụ này cũng không để chị sống yên ổn!”

“Tại em liên lụy tới chị!”

“Người như thế có ai chịu được, nếu không phải là người phụ nữ của Hàn Trạc Thần, sớm đã bị người ta kéo ra ngoài hiếp rồi!” Chị ấy quan sát khuôn mặt tôi, nói: “Thiên Thiên, em xem mặt em sưng lên thế này rồi, trở về sớm đi. Về sau đừng tới nơi này nữa… Em biết tranh giành chút đi, cướp Hàn Trạc Thần trở về, trả lại hai cái tát này cho cô ta.”

Tiều Thu đi vào trong hậu đài, bóng lưng cô độc chao đảo của chị ấy làm ngực tôi muốn nổ tung.

Tôi bị đánh, lại liên lụy Tiểu Thu mất việc làm! Loại giọng điệu này thế nào tôi cũng không nuốt trôi.

Tôi khẽ mím môi, đuổi theo, kéo Tiểu Thu lại.

“Em không thể cho qua chuyện này như thế!”

Tôi trở lại vị trí vừa ngồi, lấy điện thoại từ trong túi gọi cho Hàn Trạc Thần.

“Thiên Thiên, có việc gì sao?” Giọng nói của anh rất nghiêm túc, tôi nghe không quen.

Vốn muốn anh tới giúp tôi, nhưng nghe thấy giọng của anh, khí thế cũng giảm đi một nửa, tức giận nói: “Cuối cùng là anh là ông chủ hay cô nàng kia là bà chủ hả, cô ta dựa vào cái gì mà đuổi bạn em đi?”

“Em là bà chủ, em quyết định đi!” Anh dừng lại một lát rồi nói: “Không có việc thì đừng đến những chỗ như thế nữa… Đợi một lúc nữa tôi sẽ qua đón em.”

“À! Vậy được rồi!”

Điện thoại treo.

Tôi dùng ánh mắt tìm kiếm vị quản lý biến mất không thấy bóng dáng. Cô nàng chết tiệt kia mang vẻ mặt phản đối cũng đi vào.

Ôi! Tôi quyết định nhưng cũng phải có người nghe tôi mới được chứ!

Tôi lại gọi điện thoại cho Tiểu Cảnh, giọng nói của anh ấy dịu dàng hơn Hàn Trạc Thần nhiều lắm, chỉ là âm thanh bị đè xuống hơi thấp: “Thiên Thiên, anh đang trong cuộc họp.”

“Khi nào anh mới ra được khỏi cuộc họp?” Càng nói, khuôn mặt càng thấy đau hơn, “Có một cô nàng đánh em, nhưng em không đánh lại được…”

“Đánh em!”

Tôi thấy âm thanh trong điện thoại hơi hỗn loạn, lại nghe Tiểu Cảnh nói: “Em chờ một chút, bọn anh lập tức đến ngay!”

Điện thoại lại treo!

Bọn họ?

Chẳng lẽ muốn dẫn rất nhiều người đến báo thù cho tôi sao?

Tôi nhìn về phía Tiểu Thu đang mang vẻ mặt mong đợi: “Anh Tiểu Cảnh của em lập tức đến! Em sẽ bảo anh ấy đánh đuổi người phụ nữ kia đi!”

Tôi ngồi trên ghế tiếp tục uống nước chanh.

Lúc hút nước chanh, khuôn mặt cũng đau quá là đau.

Thế nên tôi ôm mặt ngồi nghĩ nên trả thù như thế nào, tôi muốn trả lại cho cô ta hai cái tát thật mạnh! Không! Phải tát nhiều hơn đến khi cô ta xin tha thứ, thì sẽ đuổi cô ta đi, dù sao Hàn Trạc Thần cũng đã nói tôi là bà chủ…

Trong lúc tôi đang chìm đắm trong thủ đoạn trả thù “độc ác” của mình, cánh cửa hơi có động tĩnh. Tôi nghĩ là Tiểu Cảnh, vui vẻ chạy ra nghênh đón.

Không lường được người đi vào trước tiên là Hàn Trạc Thần!

Tôi vừa muốn mởi miệng nói chuyện, ngón tay anh đã nâng cằm tôi lên, ánh mắt lạnh lẽo khiến sống lưng người ta rét run.

Tiểu Cảnh vào sau dịu dàng hơn Hàn Trạc Thần một chút, ôm lấy vai tôi, ân cần hỏi thăm: “Đau không?”

“Tốt hơn nhiều!”

“Ai dám đánh em…”

“Ông chủ!” Quản lý kính sợ chạy ra đón tiếp.

Khi cúi đầu anh ta còn lén liếc tôi một cái, khóe miệng lộ ra ý cười.

Thấy vẻ mặt của anh ta tôi mới hiểu được vì sao khi tôi bị đánh không ai quản, chẳng phải bọn họ sợ người phụ nữ kia.

Họ chỉ muốn chờ xem tôi báo thù thế nào!