Các thành viên cốt cán trong gia đình nhà họ Lâm đều đưa mắt nhìn nhau

ngơ ngác.

Một người già tóc bạc cảm thấy khó hiểu, bèn lên tiếng hỏi: "Cô chủ, ý cô

là gì?"

Lâm Thanh Uyển cười nói: "Anh ấy là vị hôn phu của tôi, tôi là vị hôn thê của anh ấy, tôi có hôn ước với anh ấy, anh ấy còn sống thì tôi chính là cô dâu sắp về nhà chồng, không phải là góa phụ..."

"Như thế này không phải là tốt rồi sao?"

Giọng điệu của Lâm Thanh Uyển rất bình thản, giọng nói nhỏ nhẹ như dòng nước, không nhanh không chậm, tựa như chuyện xảy ra năm năm trước đã bị cô quên sạch, mà bản thân cô cũng không hề hận Tiêu Nhất Thiên.

Thậm chí, vẫn còn tình cảm với anh...

Tuy nhiên, những lời này rơi vào tai những người nhà họ Lâm nhưng lại nghe như tiếng sấm, từng người một trợn mắt ngoác mồm, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Uyển tràn đầy kinh ngạc xen lẫn lo lắng.

"Không được! Tuyệt đối không được!"

Ông lão tóc trắng lắc đầu phân trần: "Tên khốn Tiêu Nhất Thiên đó bị bỏ tù năm năm trước vì phạm tội cưỡng bức, mang tai tiếng suốt đời. Vả lại cậu ta còn bị nhà họ Tiêu gạch tên từ mặt rồi!"

"Còn cô chủ thân phận cao quý, thuần khiết như ngọc, khác một trời một vực so với nó. Tên đó chỉ là một con cóc ghẻ không quyền không thế, sao có

thể xứng với dòng dõi thiên nga như cô được?"

"Huống hồ, nhà họ Tiêu ở thủ đô tuyệt đối sẽ không để gã ta sống trên đời này. Cho dù bây giờ gã là cao thủ Ám kình viên mãn, cũng không thể thoát khỏi lưới trời lồng lộng của nhà họ Tiêu đâu, sớm muộn gì gã cũng sẽ chết thôi!"

Giọng nói vô cùng thành khẩn: "Xin cô hãy suy nghĩ kỹ lại!"

"Cô đi, cô hãy suy nghĩ kỹ lại đi!"

"Cô đi, cô hãy suy nghĩ kỹ lại đi!"

Mấy người kia hiển nhiên đều cùng suy nghĩ với lão già tóc trắng nên đều ra sức tán thành, bầu không khí trong đại sảnh nhất thời trở nên kỳ lạ, cứ như trên triều đình cổ đại, các quan liều chết khuyên ngăn hoàng đế.

Duy chỉ có Lâm Điện Thần là không bày tỏ thái độ gì.

Lâm Thanh Uyển quay đầu nhìn Lâm Điện Thần hỏi: "Chú Sáu, chú thấy

sao?"

Trong gia phả của dòng họ Lâm ở thủ đô, Lâm Điện Thần đứng thứ sáu, là bậc cha chú của Lâm Thanh Uyển. Vì vậy, Lâm Thanh Uyển luôn gọi ông là "Chú Sáu".

Lâm Điện Thần suy nghĩ hồi lâu mới trầm giọng nói: "Thanh Uyển từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, ông cụ rất yêu quý cháu. Chú nghĩ, cho dù cháu có quyết định như thế nào cũng đều có lý do riêng. Chú tôn trọng mọi sự lựa chọn của cháu. "

"Những gì mà chủ cần làm hoặc có thể làm, chú Sáu sẽ dốc hết sức mình để giúp cho cháu."

Nghe vậy, mấy thành viên còn lại trong gia đình nhà họ Lâm đều bàng hoàng sửng sốt, không khỏi liếc nhìn Lâm Điện Thần, trong lòng thầm nói: ông chủ ơi, ông đúng là đồ nịnh bợ. Mẹ nó, không biết xấu hổ là gì nữa rồi đúng không?

Dọa chúng tôi thất kinh một trận không kịp phòng bị!

"Vẫn là chú Sáu hiểu cháu nhất."

Lâm Thanh Uyển cười nói: "Tiêu Nhất Thiên đã hủy hoại thanh danh của cháu, còn bôi nhọ nhà họ Lâm chúng ta. Dĩ nhiên là cháu ghét anh ta."

"Hơn nữa, còn hận đến tận xương tủy."

"Chỉ là, có rất nhiều cách để trả thù một gã đàn ông. Giết người là cách dễ nhất, trực tiếp nhất và cũng là thủ đoạn thấp hèn nhất. Điều cháu muốn làm là biến anh ta thành đồ chơi trong tay, chịu sự kiểm soát của cháu để làm việc cho cháu mà thôi. Chơi chán rồi, cháu sẽ nghiền nát anh ta đến chết như giết một con kiến. 11

"Trước khi chết mới biết được tất cả mọi thứ mà bản thân có thể làm được cũng chỉ là giúp cháu may áo cưới mà thôi, cháu nhất định phải để anh ta trải qua cảm giác đau khổ tột cùng đó, để anh ta nếm thử mùi vị sống không bằng chết, lẽ nào không tốt sao?"

Nụ cười nơi khóe miệng Lâm Thanh Uyển từ từ cong lên, càng ngày càng rực rỡ, giống như một đóa hoa hồng mỏng manh: "Chỉ có cách này, cháu mới có thể giải tỏa hận thù trong lòng mình."

Mọi người lại choáng váng thêm lần nữa!

Mấy thành viên cốt cán nhà họ Lâm đồng loạt toát mồ hôi lạnh, cảm nhận được sự ghê rợn chạy dọc sống lưng khi ngước nhìn nụ cười ngây thơ trong sáng trên gương mặt xinh đẹp mỹ miều của Lâm Thanh Uyển.

Lâm Thanh Uyển rất hiếm khi đến thành phố Hồ Chí Minh nên bọn họ không biết nhiều về cô.

Ban đầu, ai cũng nghĩ Lâm Thanh Uyển chỉ là phận đàn bà con gái yếu đuối dễ mềm lòng.

Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như họ đã lầm.

Vẻ ngoài như thiên thần của Lâm Thanh Uyển ẩn chứa một trái tim của ác quỷ, là một điển hình cho 'rắn rết mỹ nhân' *

(*Chú thích: rắn rết mỹ nhân ý chỉ những người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ nhưng lòng dạ hiểm ác thâm độc.)

Sau một hồi sững sờ, Lâm Điện Thần lo lắng: "Dù sao, Tiêu Nhất Thiên

bây giờ cũng là cao thủ Ám kình viên mãn, muốn khống chế được cậu ta sao?

Sói Vương Bất Bại)

E rằng sẽ không dễ dàng như vậy đâu."

"Thanh Uyển, cháu chắc chứ?"

Theo quan điểm của Lâm Điện Thành, muốn kiểm soát được Tiêu Nhất

Thiên còn nguy hiểm và khó hơn cả giết cậu ta.

Lâm Thanh Uyển không trả lời câu hỏi của Lâm Điện Thần, mà cô lại hỏi ngược: "Chú Sáu vừa rồi còn khen cháu là đầu óc thông minh, bây giờ lại hỏi những câu ngu ngốc như vậy, khác nào đang tự vả vào mặt mình?"

"Chuyện này..."

Lâm Điện Thần trong lòng khẽ run lên, ông ta xấu hổ nói: "Là do chú lo

lắng thái quá rồi."

"Cũng muộn rồi, tất cả về nghỉ ngơi hết đi."

Lâm Thanh Uyển đi tới sô pha đối diện ngồi xuống, thong dong cầm lấy một tách trà nóng đã pha, thản nhiên nói: "Chú Sáu thu xếp đi. Ngày mai, cháu cần gặp Tiêu Nhất Thiên. Có vài lời cháu nhất định phải tự mình nói với anh ta."

Đây là "bưng trà tiễn khách" sao?

Tuy rằng đây là biệt thự của nhà họ Lâm ở thành phố Hồ Chí Minh nhưng Lâm Thanh Uyển lại là cô cả của nhà họ Lâm ở thủ đô, thân phận dĩ nhiên cao quý hơn cả Lâm Điện Thần. Do đó, tòa nhà chính này đương nhiên phải để cho cô ở tạm.

"Ừm!"

Lâm Điện Thần gật đầu, không hỏi nhiều cũng không do dự, nháy mắt với mấy người còn lại đang đứng bên cạnh rồi xoay người bước đi, vừa đi ông ta vừa nghĩ: Xem ra có một số chuyện, thậm chí là bí mật mà nhà họ Lâm ở thủ đô không hề kể cho mình...

Ngày hôm sau, chín giờ sáng.

Sau khi Tiêu Nhất Thiên ăn sáng ở biệt thự Vân Đỉnh xong, anh cùng với Phạm Đức Thành lại vội vã đến khách sạn Duyệt Lai.

Buổi đấu giá sẽ được tổ chức vào ngày mai, nếu Tiêu Nhất Thiên muốn tham gia thì phải làm thủ tục chuyển nhượng thư mời vào ngày hôm nay, Phạm Đức Thành đã liên hệ với ban tổ chức tối hôm qua, địa điểm hẹn chính là chỗ này.

Trên quảng trường bên ngoài khách sạn, số ô tô sang trọng xếp hàng còn dài hơn đêm qua, rõ ràng khi thời gian đấu giá càng đến gần, ngày càng nhiều tỷ phú như Phạm Đức Thành từ khắp nơi nhận được thư mời mà đổ dồn về đây.

Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao.

"Tiêu Nhất Thiên kìa! Là Tiêu Nhất Thiên đó!"

"Nghe gì chưa? Chiều tối hôm qua, trong khi VIP của khách sạn Duyệt Lai, cái người họ Tiêu đã giết cậu chủ Triệu Bân của nhà họ Triệu, hóa ra lại chính là Tiêu Nhất Thiên bị nhốt trong tù năm năm trước, còn bị đuổi khỏi nhà họ Tiêu ở thủ đô nữa!"

"Con trai của Tiêu Thanh Sơn sao?"

"Chẳng trách hắn lại hợm hĩnh như vậy, dám giết cậu chủ nhà họ Triệu ở thành phố Hồ Chí Minh! Nhưng mà 'Lạc đà gầy còn to hơn ngựa'. đều là con cháu nhà danh gia vọng tộc, quả nhiên không thể so bì được!"

"Tôi cũng nghe nói đêm qua Triệu Lâm Hùng đích thân dẫn người đến tìm Tiêu Nhất Thiên để giải quyết ân oán, trả thù cho Triệu Bân. Mấy người không ngờ tới đâu, hóa ra Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Đoàn có quan hệ vô cùng thân thiết với nhau, hơn nữa võ công cũng vô cùng lợi hại. Có lẽ là cao thủ ở cấp Ám kình viên mãn đó!"

"Triệu Lâm ing hung hăng tìm tới tận nơi nhưng ông ta lại không lường trước được sự việc sẽ như thế này. Mấy tên cao thủ của ông ta bị Tiêu Nhất Thiên giết sạch..."

11

Những người có thể vào được khách sạn Duyệt Lai ở thời điểm này hầu hết đều là những người giàu có có khối tài sản hàng chục nghìn tỷ từ khắp các tỉnh thành trên cả nước, mối quan hệ giữa bọn họ vô trong giới nhà nhàu

cũng hỗn loạn và phức tạp không kém, kiểu gì cũng có thể biết được những tin tức này, chỉ là muộn hơn một chút so với nhà họ Lâm mà thôi.

"Tiêu... cậu Tiêu!"

Đột nhiên, trong đám người bàn luận sôi nổi kia bỗng vang lên tiếng cảm thán, Tiêu Nhất Thiên quay đầu lại, nhận ra gã ta là một trong những tỷ phú có mặt tại bữa tiệc hôm qua.

Lý Đào Phong cũng ở đây.

Bây giờ là thời gian dùng điểm tâm, rất nhiều người đang dùng bữa trong nhà hàng ở sảnh tầng một.

Vốn dĩ những tỷ phú này không thích ăn ở nhà hàng đông người, nhưng hôm nay thì lại khác. Những chuyện về Tiêu Nhất Thiên vẫn đang lan truyền mạnh mẽ trong giới bọn họ, vì thế nếu có cơ hội gặp người này người kia, chắc chắn có thể nghe được nhiều tin tức hơn.

Tiếng thét đầy kinh hãi kia vừa vang lên, ngay lập tức dẹp yên mấy cuộc bàn luận xôm tụ kia, hội trường đột nhiên trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Không ai bảo ai, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía đám người Tiêu Nhất Thiên, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên xen chút khó hiểu.

Thế nhưng, lại không ai chủ động bước tới chào hỏi.

Một là vì không quen, hai là vì không dám!

Kể cả thằng ngốc đều biết Tiêu Nhất Thiên vừa ra tù, nhà họ Tiêu ở thủ đô lại càng không để anh ta sống một cách dễ dàng. Hơn nữa, bây giờ anh lại giết chết Triệu Bân, gây thù chuốc oán với nhà họ Triệu ở thành phố Hồ Chí Minh. Lúc này cố ý tạo quan hệ với anh ta, rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo cũng không ai có thể đoán trước được. Quả thực vô cùng nguy hiểm!

Chỉ có Lý Đào Phong và mấy tỷ phú kia là ngoại lệ...

Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo bọn chúng hùa nhau chế giễu sỉ nhục Tiêu Nhất Thiên ở bữa tiệc tối hôm qua, nếu anh thật sự không chịu bỏ qua, khăng khăng muốn xử lý bọn họ, vậy thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường.

Bọn chúng thật sự sợ rồi!

Sau khi biết được thân thế của Tiêu Nhất Thiên và tin tức về trận chiến ở cổng biệt thự Vân Đỉnh tối qua, ai nấy đều sợ đái ra máu rồi!

"Cậu Tiêu..."

Lý Đào Phong bước tới trước, đến bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, ông ta chủ động đưa tay ra định bắt tay Tiêu Nhất Thiên, nhưng anh hoàn toàn không để ý đến ông ta, thậm chí còn không thèm nhìn thẳng vào mặt đối phương, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Thôi khỏi đi ông Lý, nhà họ Lý các ông tài sản đến hàng nghìn tỷ, tôi đâu dám trèo cao ".

"Cậu Tiêu, chuyện xảy ra ngày hôm qua tất cả đều mắt như mù, không nhìn thấy núi Thái Sơn..." lỗi của tôi. Là tôi có

Hai bàn tay của Lý Đào Phong như bị đông cứng trong không khí, xấu hổ nói: "Tôi biết mình đã sai rồi. Xin cậu Tiêu rộng lượng bỏ qua, cho tôi một cơ hội khác để được chuộc lỗi với cậu. Nếu cậu có chuyện gì cần đến tôi, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để giúp cậu giải quyết vấn đề."

"Tôi cũng vậy!"

"Tôi cũng vậy!"

Các tỷ phú phía sau từng người một thi nhau gật đầu như gà mổ thóc, đầu rũ xuống giống như quả cà tím bị sương giá đánh gục, không còn tư thế kiêu ngạo của đêm qua.

"Vậy ư?"

Đôi mắt lạnh như băng của Tiêu Nhất Thiên quét qua bọn họ một cái, nhàn nhạt hỏi: "Nếu tôi muốn các ông đi xử lí nhà họ Tiêu, các ông cũng sẽ

dốc toàn lực sao?"

"Chuyện này... chuyện này thì..."

Lý Đào Phong và những người khác thót tim, sợ đến mức mồ hôi tuôn ra

như mưa.

"Nếu không dám làm, thì đừng ở đây giả vờ giả vịt làm mất thời gian của

Tiêu Nhất Thiên hừ mũi: "Tôi hỏi các ông, tối hôm qua lúc tôi rời khỏi đây,

đã xảy ra chuyện gì? Là các ông báo với Triệu Lâm Hùng là tôi đã giết Triệu

Bân?"

"Không, không phải đâu!"

Lý Đào Phong vội vàng lắc đầu nói: "Là hai thằng vệ sĩ đi theo Triệu Bân gọi cho Triệu Lâm Hùng!"

Sau đó, Lý Đào Phong kể lại những gì đã xảy ra sau khi Tiêu Nhất Thiên

rời đi, không sót có bất kỳ chi tiết nào.

"Một tên phục vụ?"

Tiêu Nhất Thiên nhướng mày, ngay lập tức nhận ra người phục vụ kia có

vấn đề!

Đây mới là thủ phạm thật sự!

Tiêu Nhất Thiên giờ đã có thể chắc chắn mình bị kẻ khác hãm hại, nhưng sự việc đã đến nước này, cũng lười truy xét lại lần nữa. Tên phục vụ kia cũng đã bốc hơi, chỉ phí thời gian mò kim đáy bể làm chuyện vô nghĩa mà thôi.

Hơn nữa, cho dù Triệu Bân không phải do Tiêu Nhất Thiên giết, nhưng dù sao anh cũng đã giết chết mấy tên cao thủ ám kình sơ kỳ của nhà họ Triệu rồi, mối hận này có lẽ không thể xóa bỏ được nữa.

"Mấy người các ông."

Tiêu Nhất Thiên nhìn chằm chằm đám người Lý Đào Phong, lạnh lùng nói: "Tôi không cần các ông lấy công chuộc tội. Cứ quỳ hết xuống đây, quỳ đến khi nào tôi ra ngoài thì thôi. Còn chuyện tối qua, xem như xí xóa!"

Nói xong, anh sải bước đi vào.

Lý Đào Phong và những người khác đưa mắt nhìn nhau, xấu hổ hơn bị ăn cứt. Đường đường là tỷ phú có máu mặt ở thành phố Hồ Chí Minh, vậy mà trước mặt bao nhiêu người như thế lại phải quỳ xuống đây để xin lỗi?

Nhưng nếu không quỳ thì lại chọc cho Tiêu Nhất Thiên nổi giận, bọn họ chắc chắn gánh không nổi!

Phịch!

Nghĩ tới nghĩ lui, so với lòng tự trọng của mình, Lý Đào Phong quả thực sợ

Tiêu Nhất Thiên hơn cả, ông ta nghiến răng dứt khoát quỳ xuống trước.

Mấy gã tỷ phú nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng vỡ vụn hoàn toàn, Lý

Đào Phong cầm đầu bọn họ, còn ai dám từ chối cơ chứ?

Ngay sau đó...

Phịch, phịch!

Trong nháy mắt, ai nấy đều anh quỳ, tôi cũng quỳ. Những người giàu có từ mọi tầng lớp đang ngồi ăn trong nhà hàng nhìn thấy vậy đều vô cùng sững sở, trồng ngực vang lên thình thịch.

Lúc bình thường thì tỷ phú có gia sản hàng trăm nghìn tỷ còn hiếm hơn cả gấu trúc khổng lồ, vậy mà bây giờ, đều phải quỳ hết xuống như vậy!

Sống trên đời lâu như vậy, đây là lần tiên chứng kiến cảnh tượng như thế

"Thế là xong rồi hả?"

Sói Đồng nhướng mày hỏi: "Các ông không phải rất muốn làm quen với

tôi sao, thậm chí còn muốn 'chơi' tôi nữa, nhỉ?"

"Sao nào, không 'chơi' nữa à?"

Phụt!

Chỉ một câu nói của Sói Đồng, Lý Đào Phong cùng những người khác sợ đến xanh mặt, suýt nữa hộc máu tại chỗ, vội vàng lắc đầu: "Cô... chúng tôi..."

"Và miệng!"

Giọng nói của Sói Đồng đông cứng lại: "Giữ nguyên tần suất mỗi giây một cái tát, xoay người lại, mặt đối mặt vả miệng nhau cho đến khi tôi xuống lầu."

Nói xong, cô quay người đuổi theo Tiêu Nhất Thiên.

Bốp! Bốp bốp! Bốp bốp bốp!

Rất nhanh sau đó, bầu không khí trong nhà hàng vốn yên tĩnh đến mức không thể giải thích được bỗng vang lên tiếng tát chói tai.

Mà ngay lúc này, có một thanh niên đang ở trong một khách sạn nhỏ xuề xòa cách khách sạn Duyệt Lai tầm ba con đường. Hắn chính là kẻ đã bí mật giết Triệu Bân vào đêm qua, rồi thản nhiên đổ tội cho Tiêu Nhất Thiên.

Bây giờ, hắn ta đang gọi điện thoại.

"Anh Trung!"

Người thanh niên kể tóm tắt chuyện xảy ra tối hôm qua, rồi trầm giọng nói: "Tên nhát gan Triệu Lâm Hùng có lẽ là bị thực lực của Tiêu Nhất Thiên dọa cho sợ rồi, cứ trốn rụt đầu ở nhà không dám xuất hiện."

"Dựa vào cái mạng của Triệu Bân, e rằng không thể ép Triệu Lâm Hùng nổi điên được, huống chi là cụ tổ của nhà họ Triệu."

"Tiếp theo, tôi nên làm gì đây?"

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, sau đó giọng nói u ám của một người đàn ông truyền đến: "Đừng lo lắng, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Chuyện xảy ra đêm qua chỉ có thể khơi dậy sự tức giận của Triệu Lâm Hùng đối với Tiêu Nhất Thiên. Nhưng Tiêu Nhất Thiên sẽ không vì thế mà ghi hận với nhà họ Triệu. "

"Cho nên, bước tiếp theo cậu phải làm, đó là làm sao để khởi mào được lửa giận của Tiêu Nhất Thiên đối với nhà họ Triệu."

Đó là quản gia của gia tộc họ Tiêu ở thủ đô, thân tín của Tiêu Quốc Nguyên, Bình Trung!

Người thanh niên cau mày nói: "Ý anh Trung là gì?"

"Phạm Nhất Minh!"

Bình Trung nói: "Phạm Nhất Minh hiện đang trốn ở thành phố Hồ Chí Minh. Cậu vừa nói người của Phạm Đức Thành đã ra tay giúp Tiêu Nhất Thiên. Cho nên Triệu Lâm Hùng hiện giờ đã sinh hận với Phạm Đức Thành, đúng không?"

"Vậy thì hãy để Phạm Nhất Minh phát huy hết giá trị cuối cùng của mình đi, để hắn dùng mạng sống của mình để khơi dậy mối bất bình giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Triệu."

"Sau này tôi sẽ cho cậu biết địa chỉ nơi ở của Phạm Nhất Minh. Cậu hãy bí mật tiết lộ cho nhà họ Triệu để bọn họ bắt giữ hắn ta. Sau đó, để hắn chết nhà họ Triệu. Lúc đó, Phạm Đức Thành sẽ phát điên mất. Tiêu Nhất Thiên cũng sẽ không bỏ qua. "Nghe vậy, đôi mắt của người thanh niên chợt lóe lên, gật đầu: "Anh Trung xin cứ yên tâm, tôi biết phải làm gì rồi."

"Còn nữa!"

Bình Trung lại tiếp tục nói: "Ông bà ngoại ở Tiêu Nhất Thiên là Đỗ Tuyết Mai, ông ngoại Đỗ Thiết Sơn, còn có cả Lâm Hoa, con gái nuôi của bọn họ, đều đã trốn khỏi Hải Phòng. Tôi sẽ gửi vị trí của bọn họ cho cậu sau."

"Nhớ kĩ, cậu chỉ cần để người của nhà họ Triệu bắt được Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai, vậy là đủ. Chừa lại Lâm Hoa, để cô ta khóc lóc cầu cứu Tiêu Nhất Thiên..."

Rồng có vảy ngược, đụng vào sẽ chết!

Cả gia đình Đỗ Thiết Sơn hay Tô Tử Lam đều là những chiếc vảy không thể chạm tới trên cơ thể Tiêu Nhất Thiên, Bình Trung biết rõ điều này, vì vậy ông ta lợi dụng ngay điểm yếu này của Tiêu Nhất Thiên một cách đê hèn.

Hơn nữa, Bình Trung rõ ràng đã tìm ra được tung tích của Đỗ Thiết Sơn và những người khác, nhưng lại không tự mình đi bắt mà thay vào đó, ông ta yêu cầu người thanh niên kia tiết lộ tin tức đó cho Triệu Lâm Hùng. Ông ta rõ ràng không muốn kéo sự tức giận của một cao thủ Ám kình viên mãn như Tiêu Nhất Thiên lên nhà họ Tiêu ở thủ đô, mà muốn nhà họ Triệu ra làm bia đỡ đạn.

Thủ đoạn này, vô cùng thâm hiểm!

Vô cùng xảo trá!

Khoảng nửa tiếng sau, Tiêu Nhất Thiên từ trên lầu đi xuống, làm thủ tục chuyển nhượng thư mời thành công, Phạm Đức Thành lấy thẻ ngân hàng ra đưa, giải thích: "Cậu Tiêu, trong thẻ này có 105 nghìn tỷ, đây toàn bộ là vốn lưu động của tập đoàn Phạm Vân. Theo quy định của ban tổ chức, trước khi tham gia đấu giá, tiền trong tay người tham gia phải được xác nhận trước để

đảm bảo người tham gia có khả năng đấu giá..."

"Giới hạn là 35 nghìn tỷ, nhưng cỏ Xán Tinh quý giá như vậy, chỉ trong phạm vi 35 nghìn tỷ e rằng không giành được, nên chuẩn bị nhiều hơn."

Nói trắng ra, dù bạn có giá trị hàng chục nghìn tỷ nhưng không đủ vốn lưu động trong tay thì vẫn không thể làm gì được, suy cho cùng với mức giá khởi điểm là 17500 tỷ thì không thể nào mua được.

Ví dụ, tài sản định mức của bạn là hàng trăm nghìn tỷ, nhưng thực chất chỉ có 7000 tỷ tiền vốn có thể dùng được, nếu trên buổi đấu giá không tỉnh táo lại giành được món đồ trị giá năm tỷ thì phải thế nào?

Chẳng lẽ phải bán công ty?

Động thái này của ban tổ chức cũng là để đảm bảo các giao dịch được suôn sẻ và xác minh tiền kỹ càng trước. Nếu bạn có 35000 tỷ, bạn sẽ được xếp vào khu 35000 tỷ, 70 nghìn tỷ thì vào khu bảy mươi nghìn tỷ, rồi năm trăm nghìn tỷ, tám trăm nghìn tỷ... tương tự như thế.

Tóm lại, bạn có thể chi được bao nhiêu tiền, thì sẽ có được phân vào khu đấu giá tương ứng. Nếu bạn ngồi trong khu vực 35 ngàn tỷ, nhưng bạn có một món đồ đấu giá ưa thích đến 70 ngàn tỷ, trừ khi bạn gửi tạm 35 ngàn tỷ vào thẻ ngân hàng của mình, phải xác định bạn có thể nuốt trôi. Chỉ khi đó mới đủ điều kiện để tiếp tục gia bảng đấu giá.

Những quy tắc này, đêm qua tại biệt thự Vân Đình, Phạm Đức Thành đã giải thích cặn kẽ cho Tiêu Nhất Thiên.

"Được rồi!"

Tiêu Nhất Thiên không khách sáo, đưa tay nhận lấy thẻ ngân hàng rồi đút

vào túi.

Phạm Đức Thành có chút đau ruột!

105 nghìn tỷ!

Nếu đến lúc đó Tiêu Nhất Thiên không biết kiềm chế một chút mà phung phí cả 105 nghìn tỷ, e rằng tập đoàn Phạm Vân sẽ rơi vào khủng hoảng tài

chính nghiêm trọng.

(Sói Vương Bất Bại)

Bốp! Bốp bốp! Bốp bốp bốp!

Quay đầu nhìn đại sảnh tầng một, đám người Lý Đào Phong vẫn đang quỳ ở đó, liên tục tát vào mặt nhau, Phạm Đức Thành khẽ nuốt nước bọt, tâm trạng lúc này mới khá lên một chút.

Đám người kia mặt mũi sưng vù, như một đám đầu heo!

So với bọn họ, bản thân hình như vẫn còn may mắn chán...

"Được rồi. Đứng dậy đi." %3D

Tiêu Nhất Thiên rào bước đi tới, anh lướt qua chỗ Lý Đào Phong cùng mấy gã tỷ phú, thản nhiên nói: "Lần sau sẽ không đơn giản như thế này thôi

đâu!" %3D

"Cảm ơn cậu Tiêu! Cảm ơn cậu Tiêu!"

Đám người Lý Đào Phong giống như được đại xá, khóe miệng bị đánh đến mức méo mó cũng cố giương lên, trong lòng cảm kích không thôi.

"Như thế mới ngoan."

Sói Đồng đi ngang qua đám người Lý Đào Phong, cô nở nụ cười quyến rũ nói: "Lần sau nếu muốn 'chơi' gái thì nhớ tìm tôi nhé, tôi sẽ chiều các ông tới bến, nhất định sẽ làm các ông vừa lòng."

"Không dám... Không dám..."

Lý Đào Phong và những người khác có đánh chết cũng không dám mơ

tưởng đến nữa.

Tiêu Nhất Thiên đi thẳng ra khỏi khách sạn Duyệt Lai, tiến thẳng đến chiếc Bentley Mulsanne đậu ngoài cửa, đang định mở cửa lên xe thì đột nhiên có giọng nói của một người phụ nữ cất lên từ phía sau: "Quả nhiên không hổ là người đàn ông có hôn ước với Lâm Thanh Uyển tôi."

"Thực sự rất oách."

Nghe thấy giọng nói và cái tên này, động tác của Tiêu Nhất Thiên đột nhiên khựng lại, sắc mặt hơi thay đổi. Anh ngoảnh đầu về phía giọng nói vừa phát ra lúc nãy, nhìn rõ đối phương.