Tiêu Nhất Thiên rất tò mò, lão hòa thượng có thể lấy ra món đồ tốt gì mà đủ để ảnh hưởng đến chiến đấu giữa các cao thủ ám cảnh viên mãn?

Thế là, đưa tay mở nắp hộp gỗ ra.

Chỉ thấy bên trong hộp gỗ này là một ít phấn màu trắng, chừng gần nửa hộp, thoạt nhìn thì giống như bột mì, tuy nhiên màu hơi đen sạm hơn bột mì.

"Đây là?"

Tiểu Nhất Thiên nhìn kỹ vài lần nhưng không nhìn ra manh mối gì. Chỉ cảm thấy những phấn màu trắng này có mùi hơi lạ, giống như là đã được dùng thuốc nước ngâm, tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt.

"Vật này, phấn phật cốt."

Trên mặt lão hòa thượng lộ vẻ đắc ý, cười giải thích: "Là tôi đặc biệt phối chế cho cậu, dùng mười tám loại dược liệu hiếm thấy làm thuốc dẫn, nấu thành canh, sau đó để xương cốt của cao thủ ám cảnh viên mãn vào trong cảnh, tiếp tục chế biến bảy bảy bốn mươi chín giờ, cho đến khi nước canh khô hết mới thôi, sau đó lấy xương ra mày thành bột mịn là thành công"

"Xương hầm?"

Sắc mặt Tiêu Nhất Thiên hơi đổi, khóe miệng không nhịn được mà co quắp mấy lần, mẹ nó. Lấy xương người hầm canh thuốc? Còn mài xương cốt người ta thành phấn? Sau đó, con mẹ nó, ông đặt tên nó là phấn phật cốt?

Ông xác định ông là đệ tử nhà Phật sao?

Tại sao tôi có cảm giác loại thủ đoạn độc ác khiến người ta không rét mà run này giống như là đại ma đầu thì đúng hơn!

"A Di Đà Phật, thiện tại thiện tai..."

Đón lấy ánh mắt khinh bỉ của Tiêu Nhất Thiên, lão hòa thượng xấu hổ cười một tiếng, niệm một câu niệm phật. Nói: "Những năm này lão nạp tọa trấn nhà họ Đoàn, tuổi tác gần trăm, mặc dù đạt cảnh giới viên mãn nhưng lại không có cơ duyên phá cảnh, đời này sợ là không cách nào chạm đến ngưỡng cửa minh cảnh như anh bạn nhỏ đây được."

"Cho nên, trong lúc rảnh rỗi thì nghiên cứu một ít phối phương trong sách cổ, hi vọng có thể mượn nhờ vật bên ngoài mà tăng thêm một ít thủ đoạn bảo mệnh, tương lai truyền cho hậu bối, cũng coi như là tận chút sức mọn cho nhà họ Đoàn".

"Tuy nhiên anh bạn nhỏ yên tâm, vật này ly kỳ, nhất định phải dùng xương cốt của cao thủ ám cảnh viên mãn luyện thì mới có hiệu quả, tôi chỉ mới thử lần đầu, nếu không phải anh bạn nhỏ đánh trọng thương lão quái vật đó thì chỉ bằng một mình tôi thì không thể giữ lại thi cốt của ông ta được..."

Tiêu Nhất Thiên giật mình.

Hỏi: "Ông nói là phấn phật cốt này là dùng thi cốt của lão quái vật đó luyện thành?"

"Không sai."

Lão hòa thượng gật đầu nói: "Nhìn khắp toàn bộ thành phố Hồ Chí Minh, trong tộc có cao thủ ám cảnh viên mãn trấn giữ thì cũng chỉ có ba gia tộc, nhà họ Lâm, nhà họ Đoàn, nhà họ Triệu. Nhà họ Lâm dựa hơi nhà họ Lâm ở thủ đô, Triệu Nhị Cẩu lại bế quan mười năm chưa từng lộ diện, ngoại trừ lão quái vật đó thì còn có cảo thủ ám cảnh viên mãn nào cho tôi luyện thuốc chứ?"

Được rồi, Tiêu Nhất Thiên bó tay rồi.

Trong lòng tự nhủ, lão hòa thượng ông quá xấu xa, lấy mạng của người ta, chặt đầu người ta rồi mà ngay cả thi cốt của người ta mà ông cũng không buông tha, lấy đi nấu thuốc? Mài thành phấn?

Vốn là kẻ địch nên đương nhiên Tiêu Nhất Thiên sẽ không đồng tình với lão quái vật đó, anh hỏi: "Vật này ly kỳ, ly kỳ ở chỗ nào?"

Lão hòa thượng giải thích: "Kỳ ở chỗ anh bạn nhỏ có thể giấu nó vào trong ống tay áo, đến lúc đó nếu như bị cao thủ ám cảnh viên mãn vây công, tự biết không thể đánh lại thì có thể dùng ám kình phóng ra những phấn phật cốt này."

"Theo trong sách cổ ghi chép thì dưới sự thôi thúc của ám kình thì cao thủ ám cảnh trong vòng mười thước đều sẽ bị phấn phật cốt ăn mòn. Làm cho hơi thở hỗn loạn, ám kình mất đi hiệu lực, tạm thời đánh mất năng lực chiến đấu."

Tiêu Nhất Thiên sững sờ, hơi kinh ngạc nói: "Lợi hại như vậy?"

Có thể làm cho ám kình mất đi hiệu lực, loại phấn này trước giờ Tiêu Nhất Thiên chưa nghe nói qua, nếu như có tác dụng thật thì đem lên chiến trường, chẳng phải vài phút là có thể khiến tám mươi mốt ám cảnh của đoàn Huyết Lang rơi vào tuyệt cảnh?

"Trên sách cổ ghi lại như thế, còn hiệu quả cụ thể như thế nào thì tôi mới luyện ra lần đầu, trước kia chưa hề dùng qua, cho nên, không dám khẳng định."

Lão hòa thượng cười khổ.

Ông ấy không dám khẳng định thật, nói mạnh miệng rồi lỡ như Tiêu Nhất Thiên đem đi dùng, đến lúc đó không có hiệu quả thì sẽ hại chết người.

Nỗi oan này ông ấy không dám gánh, cũng gánh không nổi.

"Rốt cuộc là như thế nào thì thử một lần là biết."

Tiêu Nhất Thiên quyết định thật nhanh, đột nhiên đưa tay cầm một ít bột phấn lên dựa theo chỉ dẫn của lão hòa thượng, dùng ám kình thúc dục. Lập tức, một tiếng phịch nổ vang, bụi văng khắp nơi.

"Anh bạn nhỏ, đừng..."

Lão hòa thượng bị giật nảy mình, mặt cũng tái rồi. Muốn ngăn lại thì đã muộn. Tiêu Nhất Thiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, tập trung cảm nhận biến hóa trong cơ thể, đúng là chỉ vẻn vẹn ba năm giây thì đầu óc hơi choáng váng, cơ bắp lỏng lẻo, toàn thân không còn chút sức lực nào.

Anh thử phóng ám kình trong cơ thể ra nhưng lại phát hiện ám kình tán loạn bốn phía trong cơ thể. Giống như con ruồi không đầu, đã mất khống chế. Có hiệu quả thật?

Bich!

Khi Tiêu Nhất Thiên âm thầm kinh hãi thì một tiếng động lạ vang lên, cúi đầu nhìn thì thấy lão hòa thượng không đỡ được dược lực mạnh mẽ của bộ phấn, ngã xụi lơ dưới đất.

"Anh bạn nhỏ, cậu..."

Mặt lão hòa thượng đen lại, nói: "Vừa nãy cậu dùng bột phấn nhiều quá, một phần ba là được rồi, đủ để cho cao thủ ám cảnh viên mãn khó mà khôi phục lại được trong vòng mười giây."

"Ừ"

Tiêu Nhất Thiên giật mình, hỏi: "Sao ông không nói sớm?"

"Cậu cũng không có hỏi mà."

Lão hòa thượng mặt mũi tràn đầy phiền muộn, trưng vẻ mặt vô tội đầy ấm ức, giờ trách tôi là sao?

Tiêu Nhất Thiên sử dụng lượng minh kình không nhiều trong đan điền, nhanh chóng khống chế được ám kình đang rối loạn trong cơ thể. Khôi phục như thường, mà lão hòa thượng thì sau nửa phút mới run run rẩy rẩy đứng dậy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên cái đầu bóng loáng như gương cũng có một lớp mồ hôi min.

"Tiền bối, không sao chứ?"

Tiêu Nhất Thiên hơi xấu hổ, nhưng mà có thể để cho lão hòa thượng xụi lơ nửa phút, xem ra, tác dụng của phấn phật cốt này đúng là rất thần kỳ, trong lúc cấp bách thì có thể dùng để cứu mạng!

Dù sao bây giờ Tiêu Nhất Thiên đã bước nửa chân vào minh cảnh, lợi dụng minh kình thì có thể nhanh chóng khôi phục.

Người khác thì không giống vậy.

Thời gian chênh lệch này chính là mấu chốt để Tiêu Nhất Thiên chuyển bại thành thắng!

Ví dụ như, bị mấy cao thủ ám cảnh viên mãn vây công, Tiêu Nhất Thiên lấy phấn phật cốt ra, tất cả mọi người mất sức chiến đấu, tương đương với làm cho chiến đấu tạm thời gián đoạn, khiến thời gian tạm dừng, mà Tiêu Nhất Thiên khôi phục sức chiến đấu chỉ cần năm giây, người khác lại cần bảy giây, tám giây. Thậm chí mười giây!

Cao thủ so chiêu, thắng bại gần như chỉ ở trong gang tấc, vài giây đồng hồ đủ để cho Tiêu Nhất Thiên thừa cơ chém giết kẻ địch rồi!

"Vẫn, vẫn ổn..." Lão hòa thượng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, ngồi xuống bồ đoàn trước tượng Phật. Nói: "Trong sách cổ cũng nói; phẩm phật cốt chỉ có thể giam cầm. ám kình, nhưng vô hiệu với minh mình cho nên cậu có thể sớm khôi phục sức chiến đấu."

"Ừm."

Tiêu Nhất Thiên gật đầu một cái. Sau đó hỏi: "Trong sách cổ có ghi chép phương pháp cải tiến phấn phật cốt hay không? Ví dụ như, chỉ có tác dụng với kẻ địch mà vô hiệu với người sử dụng?"

Nếu có thể làm được như vậy thì quá trâu bò!

Bây giờ mà nói, mặc dù tác dụng của phấn phật cốt thần kỳ nhưng chỉ có thể để cho người có cảnh giới cao dùng đối phó người có cảnh giới thấp, tranh thủ thời gian chênh lệch đó, nhưng nếu người cảnh giới thấp dùng nó thì coi như không có tác dụng gì.

Nhiều lắm thì kéo dài một ít thời gian.

Ví dụ như, người ở ám cảnh sơ kỳ bị người ở ám cảnh trung kỳ hoặc là ám cảnh hậu kỳ đánh gần chết, dù cho sử dụng phấn phật cốt, hai bên đồng thời đánh mất sức chiến đấu thì lúc đó đối phương cảnh giới cao thì sẽ khôi phục lại sức chiến đấu trước, vẫn không tránh khỏi cái chết.