Xem qua?

Xem qua cái gì?

Đừng nói là ánh mắt, bây giờ ngay cả đầu óc Tô Tử Lam cũng đang nằm trong trạng thái bảo trì, có chút mất hồn mất vía.

Giám đốc bộ phận pháp lý mấy ra một cây viết ký tên đưa tới: "Nếu như cô Tử Lam đồng ý nhận lời mời của chúng tôi thì xin mời ký tên lên hợp đồng phía trên."

Mất cả nửa ngày, Tô Tử Lam mới lấy lại tinh thần.

Cô cúi đầu xuống liếc nhìn hợp đồng trong tay giám đốc bộ phận pháp lý, thế nhưng lại không đưa tay ra nhận lấy, cũng không vội ký tên mà ngẩng đầu nhìn về phía Lý Nghiên Phi rồi hỏi: "Thư ký Phi đúng không? Cô chắc chắn cô không phải nói đùa đấy chứ?"

"Đương nhiên rồi."

Lý Nghiên Phi cười gật đầu: “Tôi rất chắc chắn tổng giám đốc mới nhậm chức mà tôi đang đợi chính là cô, tôi sẽ không lấy chuyện này ra làm trò đùa đâu. Cô Tử Lam đang hoài nghi năng lực làm việc của tôi sao?"

"Không, không phải..."

Tô Tử Lam cau mày nói: "Nhưng mà chuyện này... là tại sao chứ? Tại sao các người lại mời tôi?"

Đây cũng là nghi ngờ chung trong lòng mọi người.

Sói Vương Bất Bại)

Tô Thành Đạt đã sắp khóc rồi.

Cho đến lúc này, rốt cuộc anh ta mới tin tưởng thì ra vừa rồi Tô Tử Lam không phải giả vờ mà là thật sự vô tội. Cô không hề biết chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, càng không biết chuyện sắp xảy ra hôm nay.

Tại sao? Tại sao chứ?

Hai bố con bọn họ vì thừa kế tập đoàn Tô Doãn mà mấy năm qua đã lao tâm lao lực, ngay cả lừa gạt người khác cũng làm rồi, thậm chí còn không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào. Thế nhưng vừa quay đầu lại, ngay tại thời khắc quan trọng nhất lại thất thủ.

Ngược lại Tô Tử Lam thì hay lắm, hoàn toàn không biết chuyện gì mà lại được người khác nâng đỡ, trở mình trong nghịch cảnh. Không cần phí nhiều công sức đã có thể nhậm chức tổng giám đốc của tập đoàn Tô Doãn.

Không so sánh sẽ không có tổn thương!

Tô Thành Đạt thật sự không cam lòng.

Vì thế, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Lý Nghiên Phi, dựng lỗ tai lên chờ đợi câu trả lời của cô ấy.

"Đi lên trước đi."

Lý Nghiên Phi cong môi cười nhẹ rồi khẽ nói: "Hai tiếng trước khi vào làm, tất cả nhân viên trong công ty đã chuẩn bị nghi thức hoan nghênh rồi, bọn họ còn đang chờ chúng ta đó."

"Còn về nguyên nhân, sau này tôi sẽ giải thích riêng với cô Tử Lam."

Lý Nghiên Phi không nói thẳng, ở đây nhiều người nhiều miệng, vì thế có

mấy lời không tiện để người ngoài nghe được.

Giải thích riêng?

Nghe vậy, tất cả mọi người đều thất vọng.

"Vậy... được rồi."

Tô Tử Lam khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía bố con Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt rồi nói: “Nếu như thư ký Phi mời tôi đến làm tổng giám đốc của tập đoàn Tô Doãn thì cũng có thể nói, bây giờ tôi đã có thể sử dụng quyền hành 09:22

của tổng giám đốc để làm việc rồi đúng không?"

"Đúng vậy."

Đương nhiên Tô Phi biết Tô Tử Lam muốn làm gì, vì thế bèn cười nói:

"Tổng giám đốc Lam cứ làm việc theo ý mình."

"Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy người nhà họ Tô nữa."

Nói xong, Tô Tử Lam lập tức xoay người rời đi.

Năm năm qua, người nhà họ Tô đã tạo nên một sự thương tổn khó lòng bù đắp đối với Tô Tử Lam. Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt sẽ không bỏ qua cho cô, mà cô cũng sẽ không ngu ngốc đến mức lấy đức báo oán.

Đuổi Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt ra khỏi tập đoàn Tô Doãn đã là sự nhân từ lớn nhất của cô rồi.

Mắt không thấy, tâm không phiền.

"Nghe chưa?"

Lý Nghiên Phi nhìn về phía đội trưởng an ninh và giám đốc pháp lý rồi căn dặn: “Tổng giám đốc Lam không muốn nhìn thấy bọn họ, cho nên bọn họ không cần thiết phải tiếp tục ở lại công ty nữa, cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại Thành phố Hải Phòng nữa."

"Được!"

Đội trưởng an ninh và giám đốc pháp lý nhìn nhau, bọn họ đều biết mình

cần phải làm gì.

Đuổi ra khỏi công ty thì thôi đi, còn phải đuổi khỏi Thành phố Hải Phòng luôn sao?

Đám cổ đông và các quản lý cấp cao trong công ty không khỏi âm thầm hoảng sợ, trán đổ đầy mồ hôi, trong lòng thầm nói Lý Nghiên Phi không hổ danh là người do nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh phái đến. Xử lý mọi chuyện đều như sấm rền gió cuốn, con mẹ nó, thật là ác độc mà!

"Người phụ nữ thối kia, cô nghĩ mình là ai chứ?"

Tô Thành Đạt lập tức đứng lên, lửa giận trong lồng ngực nhanh chóng tăng vọt theo, thậm chí lấn át cả nỗi sợ hãi khi nhìn thấy đội trưởng an ninh.

Ánh mặt anh ta lộ ra vẻ âm u, vẻ mặt dữ tợn chỉ vào mũi Lý Nghiên Phi mắng: "Thành phố Hải Phòng là nhà của ông đây, là địa bàn của ông! Cho dù cô là đồng phân chó do nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh phái đến thì sao chứ?"

"Muốn ông đây rời khỏi Thành phố Hải Phòng hả? Có tin ông giết chết cô

không?"

Điện rồi!

Tô Thành Đạt thật sự tức giận đến mức điên lên rồi.

Trước kia, anh ta luôn luôn cung kính với Lý Nghiên Phi. Thứ nhất, vừa sợ hãi đội trưởng an ninh, lo lắng bị đánh. Thứ hai, vừa sợ nhà họ Đoàn sau lưng Lý Nghiên Phi, lo lắng không cẩn thận sẽ dẫn lửa thiêu thân. Thứ ba, muốn tạm thời im hơi lặng tiếng, âm thầm bày mưu tính kế để chờ cơ hội trả thù, đoạt lại tập đoàn Tô Doãn.

Thế nhưng bây giờ, Tô Tử Lam thuận miệng nói một câu đã có thể hủy

hoại toàn bộ hy vọng của anh ta.

Vậy thì còn nhẫn nhịn gì nữa chứ!

Tô Thành Đạt vừa mắng chửi vừa không bất chấp tất cả mà xông về phía

Lý Nghiên Phi, muốn ra tay với Lý Nghiên Phi.

Chỉ tiếc, đội trưởng an ninh đang đứng bên cạnh Lý Nghiên Phi.

Âm!

Trước mặt đội trường an ninh, Tô Thành Đạt phát điên không hề khác với đám trẻ con ba tuổi. Anh ta dùng một cước đá vào trước ngực Tô Thành Đạt, lập tức đá bay Tô Thành Đạt ra ngoài.

Xông tới như thế nào thì bay về như thế ấy.

Đứng lên như thế nào thì té ngã như thế ấy.

Một cước đá này không hề nhẹ.

Phụt!

Sau khi Tô Thành Đạt ngã xuống, phun ra một ngụm máu giống con chó chết nằm tê liệt ở đó. Anh ta ngọ nguậy một lúc lâu nhưng không thể nào(Sói Vương Bất Bại))

đứng lên được.

"Thành Đạt!"

Tô Thanh Thế vô cùng tức giận, vốn dĩ ông ta cũng muốn xông đến tính sổ với Lý Nghiên Phi nhưng đáng tiếc đã bị Tô Thành Đạt giành trước một bước. Bây giờ nhìn thấy kết quả cực kỳ thê thảm của Tô Thành Đạt, ông ta chỉ đành phải cắn răng nhẫn nhịn, vội vàng chạy qua kiểm tra thương thế của Tô Thành Đạt.

Kể từ buổi sáng hôm qua khi Tiêu Nhất Thiên ra tù, Tô Thành Đạt đã bị đánh không ngừng. Vết thương cũ chưa lành đã thêm vết thương mới, nhắc tới thật sự rất đau lòng.

"Ông Thế."

Lý Nghiên Phi cúi đầu nhìn xuống hai bố con bọn họ, hừ nhẹ một tiếng: "Đối nghịch với nhà họ Đoàn sẽ không có kết quả gì tốt đâu, nếu như thức thời, muốn tốt cho con trai ông thì hãy đưa ông cụ về nhà thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng cút ra khỏi Thành phố Hải Phòng đi."

"Nếu không, chỉ sợ rằng không phải rời khỏi Thành phố Hải Phòng đơn giản như vậy đâu."

Uy hiếp!

Nói xong, cô ấy xoay người rời đi.

Tối hôm qua ở bệnh viện thành phố, sau khi ép buộc Tô Chí Công ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, sở dĩ Lý Nghiên Phi không xử lý Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt lập tức là bởi vì muốn nhường lại cơ hội này cho Tô Tử Lam.

Mối thù của Tô Tử Lam, phải để tự bản thân cô báo.

Đám cổ đông và quản lý cấp cao của công ty ngây người tại chỗ, xung quanh đều vang lên âm thanh nuốt nước bọt ừng ực. Nhớ ngày trước, Tô Chí Công là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Tô Doãn nên hô phong hoán vũ, một tay che trời.

Vì thế, hai bố con Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt cũng khoe khoang ngang ngược, coi trời bằng vung.

(Sói Vương Bất Bại)

Nhưng bây giờ thì sao chứ?

Ai có thể ngờ được chỉ trong một ngày ngắn ngủi, càn khôn nghịch chuyển, phong thủy thay đổi. Tô Tử Lam bị người khác chèn ép ngày xưa lại đổi xác, cướp lấy địa bàn, trực tiếp lôi ba ông cháu xuống ngựa, hơn nữa còn ngồi lên vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Tô Doãn.

Trong lòng tất cả mọi người đều âm thầm run rẩy, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến người khác vô cùng khó tin.

Ầm! Ầm ầm!

Vào lúc bọn họ đang ngây người, đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh pháo nổ đinh tai nhức óc. Một tiếng lại một tiếng, không khí tràn đầy vui mừng. Vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Tô Tử Lam bước lên thảm đỏ ở cửa lớn của tập đoàn Tô Doãn, nhân viên đồng nghiệp trong công ty đều điên cuồng vỗ tay khen ngợi, hoan nghênh tổng giám đốc mới nhậm chức.

Giờ phút này, trong lòng bọn họ đều biết bắt đầu từ hôm nay, tập đoàn Tô Doãn sẽ là thiên hạ của Tô Tử Lam.

Tô Tử Lam bị mọi người xoay quanh, trở thành tiêu điểm, cô cố gắng đè xuống nỗi khiếp sợ và nghi ngờ trong lòng mình. Ngay lúc sắp đi tới cuối thảm đỏ, đột nhiên cô lại không nhịn được nghiêng đầu nhìn về hướng Tiêu Nhất Thiên biến mất vừa rồi.

Trong lòng thầm nói, cái tên khốn kiếp này, chẳng lẽ đã sớm biết Lý Nghiên Phi mời mình đến làm tổng giám đốc của tập đoàn nên mới chạy nhanh như vậy, không hề lo lắng cho mình sao?

Cùng lúc đó.

Tiêu Nhất Thiên lái chiếc Bentley Mulsanne đi tới Đồ Sơn.

Đúng như Tô Tử Lam dự đoán, Tiêu Nhất Thiên đã biết sẽ xảy ra chuyện gì nên mới ung dung rời đi như vậy. Thế nhưng cô lại không biết tất cả những chuyện này đều do Tiêu Nhất Thiên sắp xếp chu toàn.

Đối với Tô Tử Lam mà nói, cô rất khó lòng dứt bỏ tập đoàn Tô Doãn.

Mặc dù cô đã cố gắng kiên cường, ngoài miệng nói ra rất nhẹ nhàng, bị đuổi khỏi tập đoàn Tô Doãn chỉ giống như vứt bỏ một việc làm mà thôi, cùng

lắm thì đi tìm một việc khác. Thế nhưng Tiêu Nhất Thiên cũng không ngốc, đương nhiên anh nhìn ra trong lòng cô rất đau buồn.

Tổn thương của cô, Tiêu Nhất Thiên thay cô an ủi.

Thời khắc Tô Tử Lam chói sáng làm chủ tập đoàn Tô Doãn, Tiêu Nhất Thiên cũng không đến đó để làm cô phân tâm, hơn nữa anh còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Đó chính là đi thăm bà ngoại và ông ngoại...

Năm năm!

Bản thân ở tù oan, mẹ chết thảm ở thủ đô, công ty Hương Quân bị chiếm đoạt. Tuổi tác ông bà ngoại cũng đã lớn, thế nhưng lại bơ vơ không nơi nương tựa, cũng chẳng biết bây giờ sinh sống thế nào rồi.

Chắc chắn rất khổ sở nhỉ?

Tiêu Nhất Thiên thật sự không hề yên lòng.

Căn biệt thự vốn thuộc về nhà họ Đỗ cũng bị nhà họ Lưu chiếm đoạt, Tiêu Nhất Thiên hỏi thăm mấy hàng xóm cũ trước kia mới biết được ông bà ngoại đã dọn đến ngoại ô ở, mướn một sạp trái cây để duy trì kế sinh nhai.

Vì thế, Tiêu Nhất Thiên lập tức chạy đến ngoại ô.

Dựa theo địa chỉ mà hàng xóm cũ cho, chiếc Bentley Mulsanne chạy vòng vo trên đường phố, sau hơn nửa tiếng mới tìm được địa chỉ kia.

Từ xa xa đã trông thấy sạp trái cây bị bu đầy người.

Loáng thoáng còn nghe thấy tiếng ồn ào.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiêu Nhất Thiên khẽ nhíu mày, đẩy cửa xe bước xuống, để lại chiếc Bentley Mulsanne ở đầu phố rồi một mình đi đến đám đông ở đối diện.

Cách càng gần, âm thanh nghe được cũng càng rõ ràng.

Trong hàng loạt âm thanh hỗn loạn, xen lẫn một vài âm thanh nức nở, còn có tiếng phụ nữ trung niên vô cùng chói tai ầm ĩ.

"Ông già kia, cũng không biết xấu hổ như vậy."

"Ban đầu Vương Diệu Linh tôi nhìn thấy các người đáng thương nên mới có lòng tốt cho hai người mướn lại cửa hàng. Thế nhưng hai người không làm ăn cho tốt, ngược lại còn đập phá cửa hàng của tôi như thế này nữa.”

"Bồi thường đi, nhất định phải bồi thường"

Người phụ nữ trung niên tự xưng là Vương Diệu Linh kia chống nạnh hai tay, bày ra một tư thế vô cùng kiêu ngạo giống như một người phụ nữ đanh

đá vậy.

Tiêu Nhất Thiên chen vào đám người.

Chỉ thấy trên bảng hiểu cửa hàng viết năm chữ thật to "Tiệm rau quả nhà họ Đỗ". Trước cửa tiệm bày ra một gian hàng, mà lúc này cho dù bên trong hay bên ngoài cửa hàng đều vô cùng hỗn độn.

Rèm cửa cũ nát ngã nghiêng ở đó, bàn ghế đều bị ngã trên đất, tấm cửa sổ thủy tinh bị người khác đập nát, vách tường cũng tróc ra một mảng lớn.

Càng không cần phải nói đến những rau quả rơi đầy đất, bởi vì rất nhiều

người tò mò đến xem nên vô cùng hỗn loạn bẩn thỉu.

Bên cạnh Vương Diệu Linh là một bà cụ đã cao tuổi, mái tóc trắng như tuyết. Giờ phút này, ánh mắt đã hồng hồng, trên gương mặt phủ đầy nếp nhăn vô cùng hoảng sợ...

Bà cụ không phải là người ngoài mà chính là bà ngoại của Tiêu Nhất Thiên, mẹ của Đỗ Thanh Trúc, tên là Đỗ Tuyết Mai.