Gầm gừ!

Bảo vệ hung hăng nuốt nước bọt, sắc mặt tái xanh, theo bản năng lùi về đằng sau, kinh hãi nhìn Tiêu Nhất Thiên, liên tục xua tay: "Cậu, cậu muốn làm

gi?"

"Đừng, đừng lại đây."

Giọng nói run run.

Anh ta làm bảo vệ trong một ngân hàng. Mặc dù bình thường anh ta cũng hay ỷ thế ăn hiếp người khác, nói thẳng ra là cũng có hơi ngang ngược hổng hách, nhưng đó chỉ là mấy chuyện lặt vặt, nhưng anh ta cũng chưa bao giờ đụng vào dao búa.

Đây là lần đầu tiên anh ta gặp một người như Tiêu Nhất Thiên sẵn sàng cầm dao nếu không vừa ý!

"Mày không phải định đánh tao sao?"

"Xông lên đi!"

Bước chân của Tiêu Nhất Thiên không ngừng vang lên, giọng nói như

sấm rền, thế như chè tre.

Trong nháy mắt, bảo vệ đã bị ép vào góc tường.

Không lùi thêm được nữa!

“Không phải mày muốn tao quỳ xuống gọi mày là ông nội sao?"

"Xông lên đi chứ!"

Tiêu Nhất Thiên như một con sói hoang bị đói lâu ngày hung dữ nhìn

chằm chằm vào miếng mồi ngon. Nhìn cậu ta đang dần đến gần mình khiến bảo vệ đột nhiên cảm thấy mình như bị dồn về vách núi.

Sợ vãi linh hồn! . Ngôn Tình Tổng Tài

Bạn có bao giờ trải qua cảm giác tuyệt vọng chưa?

Giống như bị một đôi mắt tử thần nhìn chằm chằm, sự u ám và sợ hãi vô tận như bao khắp cả người, da đầu muốn nổ tung. Sợ vỡ mật!

Ánh mắt của Tiêu Nhất Thiên!

Cái nhìn của vua sói Bắc Cảnh!

Năm năm chém giết đẫm máu, năm năm tung hoành ngang dọc, trên tay Tiêu Nhất Thiên đã nhuốm biết bao nhiêu máu của vô số kẻ thù, trên vai khiêng vô số sinh mạng. Trải qua sinh tử, tích lũy kinh nghiệm, chiến thắng sự sống và cái chết!

Người xưa có câu: "Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường."

Người đi ra từ cõi chết, giẫm lên quần hùng biển máu, ngoài mặt thì không biểu hiện gì, nhưng khi vua sói nổi giận giết người thì không khác gì quỷ ở địa ngục!

Thình thịch!

Dưới áp lực quá lớn từ Tiêu Nhất Thiên, bảo vệ kiên trì được khoảng mười giây, sau đó run rẩy không kìm chế được mà quỳ xuống trước mặt anh.

"Anh, anh... anh hai..."

Đầu lưỡi như bị uốn lại, nói không rõ ràng: “Em sai rồi! Em biết sai rồi! Em nói hưu nói vượn, có mắt không tròng. Anh.. anh là ông nội của em! Là ông

nội em mà!"

"Ông nội tha mạng! Ông nội tha mạng!"

Cảnh tượng này khiến ai nấy có mặt ở đây đều khinh hoảng, đáy lòng ớn

lạnh.

Quỳ?

Tiêu Nhất Thiên quay lưng lại với họ. Bọn họ chỉ nhìn thấy bóng lưng vạm vỡ của Tiêu Nhất Thiên, lại không thể nhìn thấy ánh mắt quỷ dị của anh. Nhưng từ tiếng gầm lớn vừa rồi của Tiêu Nhất Thiên, bọn họ vẫn có bóng ma trong lòng.

Tiếng gầm của Tiêu Nhất Thiên y chang tiếng sói tru!

"Cục trưởng Tống, chuyện này."

Quản lý Trần và nhân viên nữ nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của đối phương. Hai bảo vệ đánh đập Liễu Như Phương, là do họ xúi giục.

Nếu sau này lỡ như Tiêu Nhất Thiên đến tìm họ thì làm sao bây giờ?

Nhưng Tống Kiên Phong không nhúc nhích gì, chỉ đứng yên đó.

Cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Quản lý Trần gấp gáp vỗ vai Tống Kiên Phong, lạnh nhạt nói nhỏ: “Cục trường Tống, thằng nhóc này ác thật đấy, có lẽ đã từng có tiền án rồi. Cho nên anh không thể khoanh tay đứng nhìn được đâu."

"Quản lý Trần, đừng lên mặt dạy đời tôi phải làm gì."

Tống Kiên Phong quay đầu liếc mắt nhìn quản lý Trần.

"Tôi..."

Chị Trinh giận mà không dám nói, chỉ có thể nhịn xuống, sắc mặt như ăn

phải phân vậy.

Hai cảnh sát được Tống Kiên Phong mang tới canh giữ, nhìn chằm chằm vào mỗi cử chỉ của Tiểu Nhất Thiên. Đồng thời, đôi tai vểnh lên, chờ đợi Tống

Kiên Phong ra lệnh.

Trong khi đó Liễu Như Phương vẫn còn đang sợ hãi.

Bữa tiệc đính hôn ở khách sạn Diamond vào tối hôm qua, Tiêu Nhất Thiên đã đánh người một lần. Lúc đó là vì Tô An Nhiên và Tô Tử Lam, Lưu Như Phương tận mắt chứng kiến, vẫn còn nhớ như in.

Còn lần này, Tiêu Nhất Thiên là vì mẹ vợ!

Bà ấy vừa kinh sợ lại vừa cảm động.

Sói Vương Bất Bại)

Cảm xúc lẫn lộn!

Từ đầu đến cuối, Tiêu Nhất Thiên đều không quay người lại, giống như trong phòng bảo vệ rộng lớn này, chỉ có mỗi anh và tên bảo vệ trước mặt. Anh cúi xuống nhìn tên bảo vệ đang không ngừng dập đầu xin tha, bình tĩnh lạnh lùng nói: “Nếu lời xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì nữa?"

Đúng vậy, thế thì cần cảnh sát làm gì nữa?

Lời nói của Tiêu Nhất Thiên khiến hai viên cảnh sát rất khó chịu. 'Excuse

me, cậu gì đi, chúng tôi vẫn chưa chết nhá. Cậu một hai vừa phải thôi nhá. Đã đánh nhau rồi lại nói ra những lời như vậy, là vả vào mặt chúng tôi sao?"

'Tại sao lại đối xử với chúng tôi như thế hả?"

Tiêu Nhất Thiên không quan tâm đến cảm xúc của họ. Tay trái của anh nắm lấy cổ tay phải tên bảo vệ, dùng sức kéo nhẹ tên bảo vệ lên.

Rồi hỏi: “Mày, là mày đánh mẹ tao thành ra thể này đúng không?"

"Em, em, em..." 11

Tên bảo vệ toát mồ hôi hột.

Sau đó, Tiêu Nhất Thiên trực tiếp đầy anh ta dính lên tường, giớ cao tay phải của tên bảo vệ lên, rồi cầm lấy con dao gọt trái cây để trên bàn bên

cạnh.

"Tiêu Nhất Thiên cậu làm gì vậy?"

Dù có ngốc đi nữa cũng hiểu Tiêu Nhất Thiên muốn làm gì. Liễu Như Phương trừng lớn hai con mắt, vội quát lên một câu rồi nhanh chóng đứng lên, cố gắng ngăn lại.

"Con trai, dừng lại!"

"Hai người. Mau đến đây! Giữ cậu ấy lại!"

Tống Kiên Phong đang đứng yên theo dõi diễn biến đột nhiên tròng mắt co rút lại, bị hành vi gần như phát điện của Tiêu Nhất Thiên dọa sợ. Ngay lúc nguy cấp, ông cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức ra lệnh cho hai cảnh sát.

"Lên mau!"

Hai cảnh sát không chút do dự, lần đầu tiên lao thẳng về phía Tiêu Nhất

Thiên.

Thật không may, vẫn tới chậm một bước.

Tốc độ của Tiêu Nhất Thiên, cho dù tất cả mọi người ở Hải Phòng cũng không tìm được ai có thể so tài tốc độ với anh, huống chi là hai người bọn họ!

Phập!

Trong giây tiếp theo, tay cầm con dao của Tiêu Nhất Thiên buông xuống. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, con dao gọt trái cây trong nháy mắt đâm thẳng vào lòng bàn tay phải của tên bảo vệ. Mũi dao đâm sâu vào trong thịt, cắt đứt xương bàn tay, rồi xuyên thẳng đến mui bàn tay. Hơn nữa Tiêu Nhất Thiên vẫn còn dừng lại, như muốn đâm ho bàn tay dính chặt trên

tường.

Giống như muốn đóng đinh bàn tay của tên bảo vệ lên tường vậy!

Phập!

Tên bảo vệ như một con lợn bị chọc tiết, máu bắn ra rải rác như mưa, bắn trúng mặt của một tên bảo vệ khác đang nằm dưới đất. Tên đó sợ đến nỗi tê cả da đầu, giả bộ nghiêng đầu sang một bên rồi nhắm mắt lại...

'Tôi giả chết đây, sợ chết đi được!"

Tuy nhiên, cho dù kỹ năng diễn xuất của tên đó có giỏi cỡ nào, thì lúc này cũng khó che giấu nỗi sợ hãi từ sâu trong lòng. Cả người tên đó không nhúc nhích, giả vờ chết, nhưng cái vòi nước phía dưới không tuân lệnh, dẫn đến mất khống chế, vào thời khắc mấu chốt bị đứt phanh.

Xì xì...

Quần của tên đó trong nháy mắt ướt nhẹp!

Liễu Như Phương sững người, toàn thân cứng đờ, tim như ngừng đập. Nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt, bà ấy cảm thấy choáng váng, đầu óc ong ong.

Bà ấy thực sự chưa bao giờ nghĩ mọi thứ sẽ phát triển đến mức này!

Tiêu Nhất Thiên thay bà ấy trút giận, thế mà lại làm liều như vậy!

Trước mặt cành sát, dám dùng dao chém người khác trọng thương mà không thèm suy nghĩ, đây chính là vi phạm pháp luật. Nhưng Tiêu Nhất Thiên vừa mới ra tù vào sáng hôm qua, sẽ không bị bắt đi tù nữa chứ?

Nghĩ đến đây, Liễu Như Phương cực kì hối hận!

Hai cành sát dừng lại và nhìn lạiTống Kiên Phong, chờ chì dẫn tiếp theo

của ông ta...