Vành mũ bị kéo xuống rất thấp, Phạm Nhất Minh đứng, còn ông ta thì ngồi. Khi Phạm Nhất Minh cúi đầu xuống, anh ta chỉ có thể nhìn thấy cổ và cằm, không nhìn thấy đôi mắt của ông ta.

Da ông ta ngăm đen và có màu đồng!

Ông ta ngồi bất động trên ghế, Phạm Nhất Minh đứng bên cạnh ông ta, có thể cảm nhận rõ ràng một luồng khí tức băng giá khó tả, khiến người anh run lên. Thật bất an!

Đó là sát khí!

Giết nhiều người rồi nên giữa lời nói và hành vi đều sẽ mang lại luồng sát khí đáng sợ của riêng họ!

Người này là Tiêu Quốc Nguyên đến từ thành phố Hải Phòng, cao thủ được phái tới để bắt Tiêu Nhất Thiên đưa về thủ đô, biệt danh là Hoắc Đình

Kiên!

Ở đầu bên kia ghế sô pha, có một cô bé bốn tuổi đang nằm bất tỉnh, như đang ngủ, vẻ mặt ôn hòa, đến hiện tại vẫn chưa bị tổn hại gì.

Đó chính là Tô An Nhiên!

Phạm Nhất Minh liếc nhìn Tô An Nhiên, sau đó miễn cưỡng hỏi: “Ông Hoắc, ông kêu tôi phái người đi bắt con gái của Tô Tử Lam, ông muốn dùng con bé uy hiếp Tiêu Nhất Thiên?"

"Nhưng..."

Phạm Nhất Minh lo lắng: "Đứa bé là con gái riêng của Tô Tử Lam, không biết là con gái của cô ta và người đàn ông nào. Nó không có quan hệ huyết

thống với Tiêu Nhất Thiên. Tiêu Nhất Thiên chỉ mới đính hôn với Tô Tử Lam vào sáng hôm qua. Tôi sợ anh ta sẽ không quan tâm đến sự sống chết của mẹ con họ."

Năm năm trước, dưới sự chỉ đạo của nhà họ Tiêu ở thủ đô, ba gia tộc lớn

phía Đồ Sơn phố đã hợp sức thực hiện, hãm hại Tiêu Nhất Thiên bỏ tù anh.

Chuyện này chỉ có gia chủ của nhà họ Tiêu ở thủ đô và ba gia tộc lớn mới

biết.

Chẳng hạn như, người phụ nữ ngày trước nằm trên giường của Tiêu Nhất Thiên chính là Tô Tử Lam.

Còn Tiêu Nhất Thiên, anh chính là cha đẻ của Tô An Nhiên.

Ngay cả bố của Phạm Nhất Minh, Phạm Đức Thành, người giàu nhất thành phố Hải Phòng, sau sự việc này cũng chỉ sử dụng các mối liên hệ cá nhân để bí mật điều tra đại khái vụ việc.

Vấn đề rất quan trọng, Trương Phong Lâm, Lưu Thanh Chánh và Trần Nhân Trung đều kín tiếng, bưng bít chuyện này không kể với người ngoài, ngay cả con trai của ông ta cũng không nói.

Vì vậy!

Phạm Nhất Minh ắt sẽ có câu hỏi này.

Nghĩ theo cách khác, nếu anh ta và Tiêu Nhất Thiên hoán đổi vị trí, ngược lại, anh ta tuyệt đối sẽ không bao giờ vì Tô An Nhiên, đứa con của người khác mà bị đe dọa bởi Hoắc Đình Kiên!

"Đe dọa?"

Hoắc Đình Kiên lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn: “Trước mặt người

có sức mạnh tuyệt đối, tất cả mọi sự đe dọa đều không là vấn đề. Chỉ có những kẻ ngu xuẩn bất tài mới dùng thủ đoạn đê hèn và ngu ngốc đó."

"Tôi không thèm làm những việc như vậy!"

Nói cách khác, đối mặt với Tiêu Nhất Thiên, Hoắc Đình Kiên tuyệt đối nắm chắc phần thắng, dựa vào thực lực của chính mình để hạ Tiêu Nhất Thiên, căn bản không cần phải dùng vài thủ đoạn đê hèn đó!

Cao thủ tự nhiên sẽ có sự kiêu ngạo của cao thủ!

Khóe miệng Phạm Nhất Minh co giật vài cái, đương nhiên tin tưởng vào năng lực của Hoắc Đình Kiên, nhưng vẫn không đoán ra được, không nhịn được hỏi: “Đã vậy thì ông Hoắc kêu tôi bắt đứa bé gái này, phải chăng là..."

"Kêu cậu đi bắt con bé, ắt có lý do của nó."

Không đợi Phạm Nhất Minh hỏi, giọng nói của Hoắc Đình Kiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, anh ta ậm ừ: "Nếu đã là chuyện không nên hỏi, tốt nhất đừng hỏi thêm. Xui xẻo từ miệng mà ra. Ngươi hỏi những thứ không nên hỏi thì không ai có thể đảm bảo người còn mạng để nghe đáp án mà bản thân muốn nghe đâu."

Nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống cùng với giọng nói lạnh lùng của ông ta rất nhiều.

Luồng sát khí buốt thấu xương đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn.

“Đúng, đúng đúng."

Phạm Nhất Minh vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, gật đầu như giã tỏi:

"Cảm ơn ông Hoắc đã chỉ bảo."

Như Hoắc Đình Kiên vừa nói, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, thì cái gọi là tiền bạc, quyền lực và mưu kế đều không phải là vấn đề. Bất kham nhất kích.

Như bây giờ!

Hoắc Đình Kiên có sự kiêu ngạo của Hoắc Đình Kiên, và Phạm Nhất Minh cũng có sự kiêu ngạo của Phạm Nhất Minh.

Tuy nhiên, Phạm Nhất Minh kiêu ngạo với tiền bạc và quyền lực của anh ta, thường phô trương sức mạnh của mình trước mặt người thường. Nhưng gặp Hoắc Đình Kiên thì chỉ là con rồng nằm trong mâm, là con hổ đang ngủ mà thôi!

Là con trai của người giàu nhất thành phố Hải Phòng cũng phải ngoan ngoãn đứng bên cạnh ông ta!

Không còn cách nào, ai bảo thực lực của Hoắc Đình Kiên đủ mạnh, đủ cứng, chỉ cần một nắm đấm có thể làm Phạm Nhất Minh bị giết ngay tại chỗ?

(Sói Vương Bất Bại))

"Cậu đi ra ngoài trước đi."

Hoắc Đình Kiên đứng dậy sốt ruột xua tay: "Không ai được phép tới gần gian phòng này, nếu không thì tất cả sẽ đều bị giết chết"

"Vâng!"

Phạm Nhất Minh không dám hỏi thêm, càng không dám chần chừ, lập tức xoay người bước đi.

Khi anh ta bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại, Phạm Nhất Minh nhìn lén vào thì thấy Hoắc Đình Kiên đang đi đến chỗ Tô An Nhiên đang bất tỉnh, cúi xuống, đưa tay chạm vào đôi má non nớt của Tô An Nhiên.

Chuyện gì thế này!

Tim Phạm Nhất Minh run lên dữ dội, hai tay run lên sợ hãi, không dám nhìn thêm, nhanh chóng đóng cửa lại. Vỗ ngực hít sâu một hơi, thầm nói: "Chẳng lẽ.."

"Ông Hoắc có hứng thú với mấy đứa bé gái, ông ta có sở thích đặc biệt

đó sao??"

Nghĩ đến đó làm anh ta thấy hoang mang sợ hãi!

Tuy nhiên Phạm Nhất Minh mới chỉ nhìn thấy phần đầu, lại không nhìn ra tới cuối. Sau khi anh ta rời đi, Hoắc Đình Kiên duỗi tay nhéo cằm Tô An Nhiên, nhìn chằm chằm vào đôi má non nớt của đứa bé, còn cần thận nhìn mấy lần.

Sau đó, ông ta lắc đầu và lẩm bẩm một mình: "Tuổi còn nhỏ thế này, đáng yêu thế này, thật là đáng tiếc quá!"

"Nguyên tắc của tôi luôn là không giết người già yếu, phụ nữ và trẻ em."

"Nhưng hôm nay e rằng sẽ có ngoại lệ."

Trong lúc nói ông ta buông tay ra, vươn tay từ trong tay lấy ra một chiếc lọ sứ nhỏ hoa văn màu xanh trắng, sau đó lấy ra một ống tiêm dày bằng ngón

tay út.

Pặc!

Dùng ngón tay mở nút chai sứ nhỏ, ông ta đưa kim của ống tiêm vào. Với một cái kéo nhẹ nhàng, một số chất lỏng kỳ lạ màu đỏ như máu đã được hút

(Sói Vương Bất Bại)

vào trong ống tiêm.

Đó là nước thánh Lưu ly trong truyền thuyết!

Trân quý không gì sánh được!

Sau đó, Hoắc Đình Kiên kéo cổ áo của Tô An Nhiên ra để lộ vai phải của đứa bé, không chút do dự trực tiếp đâm kim tiêm qua đẩy nhẹ, chất lỏng đỏ như máu chậm rãi tiêm vào trong cơ thể của Tô An Nhiên.

Vừa đầy ông ta vừa nói: “Có trách, chỉ có thể trách mày là con gái của cậu chủ. Dòng máu nhà họ Tiêu đang chảy trong người của mày."

Ngay sau đó, ống tiêm đã trống không.

Hoắc Đình Kiên cất ống tiêm, đứng dậy, không cảm xúc nói: “Mười hai giờ

tới đây số phận của mày sẽ do ông trời định đoạt, hoặc là, chết! Hoặc là, sau khi tao bắt được cậu chủ, tao sẽ đưa mày trở về thủ đô. Đến lúc đó, chết còn hơn sống!"

Nói xong ông ta quay người rời khỏi căn phòng tối tăm này.

Tô An Nhiên đang hôn mê, bất chợt cử động ngón tay, nhíu mày chặt chẽ, dường như cô bé đang rất đau đớn, và như thể gặp phải một cơn ác mộng kinh hoàng, miệng đứa bé mở ra và nói mở một mình: "Bố ơi, con đau..."

"Bố ơi, con sợ..."

"Bố ơi, cứu con..."

Lúc này, Hoắc Đình Kiên đã đi tới cửa phòng, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tô An Nhiên, nhưng sắc mặt lạnh lùng tối tăm, vẫn không có chút

biểu lộ cảm xúc nào.

Ông ta phớt lờ để ngoài tai!

Cạch!

Âm thanh khẽ vang lên, bóng dáng của Hoắc Đình Kiên biến mất hoàn toàn, cửa phòng bị hắn đóng chặt lại, cả căn phòng chìm vào bóng tối im lặng. Chỉ còn lại một mình Tô An Nhiên, đứa bé nằm một mình bất hạnh trên sô pha, lặng lẽ chịu đựng nỗi đau vô tận do nước thánh Lưu ly mang đến, đau

đớn tột cùng...