"Ngày hôm qua Lang Hoàng tìm ngươi nói chuyện gì vậy?" Khương Hằng tò mò hỏi Cảnh Thự.
Cảnh Thự chợt nhớ ra, trong mắt mang theo vẻ khiếp sợ, liếc nhìn Giới Khuê.
Khương Hằng: "?"
Khương Hằng vỗ vỗ Cảnh Thự, Giới Khuê lại nghi hoặc mà nhìn thẳng Cảnh Thự.
"Không có gì," Cảnh Thự nói, "Hỏi ta khi nào rút quân."
Hắn chưa bao giờ nói dối Khương Hằng, nhưng điều này là cần thiết nói dối, tựa đúng như lời Lang Hoàng, một khi bí mật bị càng nhiều người biết, Trấp Tông liền sẽ giết người diệt khẩu —— hắn cần phải bảo vệ tốt chính mình, cũng bảo vệ tốt cho Khương Hằng, nếu không sẽ đặt hai người bọn họ vào tình thế nguy hiểm.
Có lẽ bọn họ cần có thời gian thương lượng, nhưng tuyệt không phải lúc này.
Khương Hằng nói: "Phải làm cho bọn họ mau chóng rút khỏi Lạc Nhạn."
"Ta cố tình như vậy." Cảnh Thự nói, "Mới vừa cứu xong vương đô, không thể qua cầu rút ván, ngươi bảo cho lui binh, bọn họ ở lại đây là được."
Tâm tình Cảnh Thự còn chưa bình phục, trong ánh mắt còn có chút né tránh, nhưng chuyện Trấp Tông giết huynh, vốn dĩ cùng hắn cũng không liên quan nhiều đến vậy, xét đến cùng đây là chuyện của Vương thất.

Cho dù Thái Tử thật còn sống hay đã chết, hay là bị Giới Khuê đưa đi nơi nào, đều cùng Khương Hằng không có một chút quan hệ.
Khương Hằng muốn đi gặp mấy vị Vương tử ngoại tộc, Cảnh Thự không lay chuyển được, chỉ phải nắm tay Khương Hằng, cùng hắn đi ra ngoài.
Sáng ngày này, sau khi Thái Tử Lung tỉnh ngủ, ngắn gọn nghe xong phụ tá hồi báo, xem qua hồ sơ nhu cầu cấp bách trùng kiến bên trong thành, cùng Tằng Vanh ôm công văn, tự mình đi tới thư phòng Trấp Tông hồi báo.
Hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng còn không phải thời điểm, quan trọng nhất, là đem chuyện của mình làm tốt, phụ thân, cô mẫu, tổ mẫu, đều đang thực hiện trách nhiệm trong khả năng cho phép.
Trấp Tông đang cùng hai người Vệ Trác, Quản Ngụy nói chuyện với nhau, sau khi Vệ Trác từ trên tường thành ngã xuống tay phải gãy xương, dùng băng vải treo ở trước người, trong một đêm già nua không ít.
Thái Tử Lung nói: "Công xưởng báo cáo, tình hình cụ thể và trùng kiến tu sửa tỉ mỉ sau trận chiến, thỉnh phụ vương xem qua."
"Phái người đi làm đi," Giọng nói Trấp Tông như cũ rất có sức, "Không cần xem, cần bao nhiêu tiền, quản tướng sẽ phê chuẩn."
Tằng Vanh hành lễ với Quản Ngụy, Quản Ngụy liền ra hiệu y đi theo mình, chỉ chốc lát sau, Vệ Trác cũng lui xuống, chỉ dư lại hai cha con đánh giá lẫn nhau.
Đây là lần đầu tiên sau trận chiến Thái Tử Lung thấy phụ thân.
Trấp Tông vẫy vẫy tay với hắn, nói: "Lại đây."
Thái Tử Lung đi lên trước vương án, Trấp Tông bảo hắn ngồi ở bên người mình, chậm rãi cởi bỏ băng gạc quấn ở trên đầu hắn, xem miệng vết thương chỗ tai trái hắn.

"Ta cho rằng ngươi sẽ không trở về." Giọng nói Trấp Tông thực ổn, bàn tay to lạnh băng lại có chút phát run, "Ngươi không nên làm như vậy."
Thái Tử Lung thấp giọng nói: "Kỳ thật ta không muốn đi."
Trấp Tông thở dài, nói: "Cha làm hết thảy những điều này, vì chính là làm ngươi có thể sống sót, may mắn Trấp Miểu tới cứu......"
"Còn có Khương Hằng." Thái Tử Lung nhắc nhở y.
Trấp Tông cởi xong toàn bộ băng gạc, nhìn trên chỗ vốn nên là lỗ tai kia của con trai mình, rỗng tuếch, chỉ có một cái động bị ứ máu bầm.
Y ngừng trong chốc lát, lại nói: "......Nếu ngươi chết ở trước tông miếu, tất cả liền hoàn toàn xong rồi."
Thái Tử Lung không có trả lời, ánh mắt lại rõ ràng, đúng vậy, nếu chết ở trước tông miếu, liền hoàn toàn xong rồi, chính là hết thảy những điều này, là lỗi của ai? Cảnh tượng lúc Ngưu Mân bị ngũ mã phanh thây, máu tươi tuôn ra đầy đất kia vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Trấp Tông cũng ý thức được, thở dài, đem Thái Tử Lung ôm ở trước người, đây là sau khi Trấp Lung mười bốn tuổi, y lần đầu tiên ôm hắn, nhưng hết thảy lại là tự nhiên, Thái Tử Lung nghiêng đầu đi, khe khẽ thở dài.
Hắn chỉ có thể cùng phụ thân giải hòa, hắn không còn biện pháp.
"Ngươi không có sai," Trấp Tông trầm giọng nói, "Là cha sai."
Sai lầm của y, làm con trai vĩnh viễn mất đi một cái lỗ tai, đã nhiều ngày nay, y vẫn luôn đang tỉnh lại.
"Nghỉ một lát," Trấp Tông buông hắn ra, nhìn hai mắt Thái Tử Lung, nói, "Đừng quá mệt mỏi."
"Mọi người đều đang bận rộn," Thái Tử Lung nói, "Cần phải mau chóng trùng kiến nhà ở, bá tánh phải có nơi để ở, tường thành cũng phải mau chóng tu bổ, nếu không phải Vương huynh trở về......!Đúng rồi, cha, Khương Hằng tỉnh rồi."
Giống như đáp trả với suy nghĩ Thái Tử Lung, ngoài thư phòng truyền tới thông báo.
"Vương tử điện hạ cùng Khương đại nhân cầu kiến."
"Tiến vào đi." Trấp Tông lại đem miệng vết thương trên lỗ tai con trai băng bó lại như cũ.
Khi Khương Hằng tiến vào, thấy Trấp Tông một tay ôm Trấp Lang, một tay kia vì y nhẹ nhàng băng bó.

Một màn này làm hắn có chút khổ sở, nếu phụ thân còn sống, ắt hẳn chính mình liền sẽ không bị thích khách ám sát, nhưng nghĩ lại nghĩ, Cảnh Thự thay thế phụ thân bọn họ, mà rất nhiều chuyện, dù sao cũng phải tự mình đi đối mặt.
"Hằng Nhi!" Thái Tử Lung lập tức lo lắng nói, "Ngươi không có việc gì đi?"
"Đừng nhúc nhích." Trấp Tông kiên nhẫn phân phó nói.
"Ta nhìn xem?" Cảnh Thự tiến lên, một đầu gối quỳ gối trên vương giường, Khương Hằng cũng thò qua, ba người vây quanh nhìn miệng vết thương Thái Tử Lung.

"Chỗ ta có thuốc." Khương Hằng nói.
Thái Tử Lung nói: "Thuốc ngày hôm qua ngươi đưa tới, giảm đau thực tốt, ta đã uống."
Sắc mặt Trấp Tông thoáng biến đổi, lại không có hé răng.
"Thoa ngoài da," Khương Hằng nói, "Có thể giúp miệng vết thương ngươi mau chóng khép lại."
Trấp Tông trầm mặc một lát, nhìn Cảnh Thự nói: "Đã đỡ hơn rồi?"
Thái Tử Lung muốn nhìn một chút vết thương Khương Hằng, Cảnh Thự lại không cho y chạm vào Khương Hằng, nói: "Lại tĩnh dưỡng mấy ngày, liền không còn đáng ngại."
Khương Hằng hỏi: "Nghe thấy không?"
Thái Tử Lung đáp: "Âm thanh khi lớn khi nhỏ, không đáng ngại, cho dù thật sự nghe không thấy, còn có lỗ tai bên phải mà."
Theo lý thuyết tai bên ngoài mất, sẽ không quá ảnh hưởng đến màng tai, sẽ chỉ làm âm thanh nhỏ chút, nhưng lỗ tai Thái Tử Lung đổ máu, cho nên luôn nghe không rõ ràng lắm.
Trấp Tông nói: "Có thuốc gì, cứ cho y là được, Trấp Miểu, mang đệ đệ ngươi đi lấy."
Khương Hằng biết Trấp Tông có chuyện nói với hắn, liền nhìn Cảnh Thự gật đầu, ý bảo không sao.

Cảnh Thự thở dài, mấy ngày nay hắn một tấc cũng không rời mà thủ Khương Hằng, xem nhẹ một người đệ đệ khác, lúc này nhiều ít muốn bồi thường một chút, liền dẫn y đi rồi.
Trong thư phòng chỉ còn lại Khương Hằng cùng Trấp Tông, hai người trầm mặc không nói chuyện.
"Ta đã từng nhắc nhở ngươi." Khương Hằng nói.
"Không cần lôi lại chuyện cũ." Trấp Tông nói, "Ngươi giống hệt như cha ngươi, thích lôi lại chuyện cũ, vui sướng khi người gặp họa mà chê cười ta, nhìn ta chật vật."
"Cha ta thích lôi lại chuyện cũ sao?" Khương Hằng nhướng mày, có lẽ bởi vì hắn cùng Cảnh Thự cứu toàn bộ Lạc Nhạn, hôm nay Trấp Tông, hiếm khi mà lộ ra một chút ý hối hận.
Trấp Tông lại không có trả lời, nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, nhìn Khương Hằng thong thả mà di chuyển đến mép bàn, ở phía bên tay phải y ngồi xuống, nhìn động tác kia biểu hiện hắn bị thương cũng không nhẹ, ít nhất so với con trai mình càng nghiêm trọng hơn, trong lòng Trấp Tông thật sự có một cổ tư vị nói không nên lời.
Một khắc mới vừa rồi kia, khi Cảnh Thự, Khương Hằng vây quanh ở bên người Thái Tử, Trấp Tông sinh ra ý nghĩ kỳ dị—— ba người bọn họ giống như đều là hài tử của chính mình, một khắc kia y cơ hồ liền muốn cùng Khương Hằng giải hòa.
Con trai ruột của y, luận võ nghệ so ra kém con trai Cảnh Uyên; luận văn thao, càng so không lại với con trai mồ côi từ trong bụng mẹ của huynh trưởng.

Có khi y thậm chí ngầm hy vọng Khương Hằng cũng là con y, hắn ưu tú như thế, thong dong như thế, từ nhỏ chưa từng được bồi dưỡng làm quốc quân, nhưng trong động tác giơ tay nhấc chân, lại tự nhiên mà có khí chất của Thái Tử.

Nếu hắn là con trai ta, như vậy thật tốt biết bao nhiêu? Trấp Lung thật sự không bằng hắn......
Trấp Tông ngẫu nhiên mà nghĩ như vậy, rồi lại có cảm giác phản bội Trấp Lung, phản bội đứa con trai nhỏ yếu nào đó lúc nào cũng vì y mà làm hết thảy, coi y là trời đất, toàn tâm toàn ý tin tưởng y.
Y không phải không nghĩ tới đối với Khương Hằng thân cận một chút, để đền bù tội lớn ngập trời y độc chết phụ thân hắn, nhưng tựa giống như Cảnh Thự cự tuyệt Trấp Lung, bản thân Trấp Tông, theo bản năng cũng cự tuyệt Khương Hằng như vậy.
"Vương bệ hạ." Khương Hằng nghiêm túc nói, nghiêm trang, lại toát ra thần sắc làm Trấp Tông kháng cự kia.
"Ngươi nói đúng, là ta sai rồi." Trấp Tông chặn lời Khương Hằng trước, để tránh bị hắn giáo huấn.

Tiểu tử này so với Quản Ngụy còn khó đối phó hơn, Quản Ngụy đã thật lâu không có giáo huấn y, mọi người đều là người trưởng thành, làm bạn vài thập niên, hoặc nhiều hoặc ít sẽ chừa cho đối phương một chút mặt mũi, nhưng Khương Hằng chưa bao giờ.

Khương Hằng một chút cũng không kinh ngạc, tới mức này rồi, nếu lại không tỉnh lại, cũng không giống một quốc quân.
"Mất bò mới lo làm chuồng, cũng có nghĩa thời gian chưa muộn." Khương Hằng nói.
"Ồ," Trấp Tông nghĩ lại là một chuyện khác, "Cô Vương xác thật quá khinh địch, mấy ngày nay, hồi tưởng lại những lời ngươi nói giống như vẫn còn ở bên tai, Cô Vương tự cao tự đại, không ai bì nổi, nhiều năm không có thất bại......!Không có thất bại đáng kể nào, thậm chí ta tự cao tự đại, bỏ qua nguy cơ Đại Ung gặp phải."
Trấp Tông sửa miệng "Thấy bại đáng kể", nguyên nhân bởi vì y trước sau không muốn thừa nhận, ở Ngọc Bích quan suýt nữa chết ở dưới kiếm của Khương Hằng kia là "Bại", kia chỉ là ân oán cá nhân giũa bọn họ.

Mấy ngày nay, y thậm chí tự bào chữa mà nghĩ ra một cái lý do, Khương Hằng là huynh trưởng phái tới nhắc nhở y, hoàn cảnh của bọn họ đã vô cùng nguy hiểm.
"......!Từ nay về sau," Trấp Tông từ trên cao nhìn xuống mà nhìn kỹ Khương Hằng, nói, "Cô Vương sẽ nghiêm túc đối đãi mỗi một kẻ địch, cho dù là trong nước, hay là ngoài nước; bên cạnh, hay là trước mặt trường thành."
Khương Hằng vẫn chưa nghe ra ẩn ý trong lời nói Trấp Tông, nghiêm túc nói: "Người Ung tự cao có đội quân thép trong tay, ngạo mạn không gì sánh được, ngọn nguồn đã lâu, Vương bệ hạ nếu có thể từ trong trận đại chiến này tỉnh ngộ lại, vẫn có thể xem là một chuyện may mắn."
Trấp Tông thở phào một hơi thật dài, nói: "Biến pháp cần mau chóng thi hành, Võ Anh công chúa mới đoạt lại Ngọc Bích quan, cũng đã ổn định, lúc này không thể có thêm nội loạn nữa."
Khương Hằng nghe ra ý ngoài lời Trấp Tông, nói: "Vương bệ hạ cứ yên tâm đi, liên quân ba tộc, ca ta đều đã cho bọn họ tan đi, cũng nên về nhà qua mùa đông."
Trấp Tông "Ừm" một tiếng, Khương Hằng vô cùng thông minh, hiếm khi cùng y ăn ý, sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm là trao trả liên quân.
"Ta bảo ca ta dựa theo tiêu chuẩn chiến sĩ người Ung, trợ cấp cho các tộc, đối xử bình đẳng, ắt hẳn ngài sẽ không để ý." Khương Hằng nói.
"Không ngại." Trấp Tông nói, "Lúc nguy nan tới cứu, đã đủ thấy trung thành."
Khương Hằng nói: "Tội phản loạn của người Lâm Hồ, cũng hy vọng Vương bệ hạ có thể ban cho đặc xá."
"Bảo Đông Cung ra một đạo đặc xá lệnh," Trấp Tông nhàn nhạt nói, "Hai tộc Để, Lâm Hồ có thể miễn, nhưng xử trí lãnh địa núi Đông Lan, còn phải cần cẩn thận."
Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói: "Tuy rằng quân đội tan, vương tử ba tộc, ta lại muốn cho bọn họ như cũ lưu lại Đông Cung."
Trấp Tông ngẩn ra, trầm ngâm một lát, Khương Hằng giải thích nói: "Lần này Lạc Nhạn suýt nữa huỷ diệt, được ba tộc không so đo hiềm khích trước đây tương trợ, mọi người đều là người cùng thuyền, cái gọi là đồng tâm hiệp lực, chính là như thế.


Nước Ung tồn tức ba tộc tồn; Nước Ung diệt, tức ba tộc diệt.

Bốn nước trong quan sẽ không đem Phong Nhung, Lâm Hồ cùng Để phân biệt đối đãi, mà sẽ đem bọn họ võ đoán mà hòa nhập vào trong Người Ung, một vinh toàn vinh, một tổn toàn tổn, người trong quan một khi chinh phục nước Ung, ba tộc sẽ thành từ nô lệ người Ung, đổi thành nô lệ bọn họ, tình cảnh tuyệt sẽ không trở nên tốt hơn.

Đạo lý đơn giản như vậy, bọn họ không có khả năng không rõ."
"......!Cho nên, ta để Mạnh Hòa, Sơn Trạch cùng Lang Hoàng vào Đông Cung, hiệp trợ Thái Tử," Khương Hằng nghiêm túc nói, "Thứ nhất có thể liên hợp ngoại tộc; thứ hai trên danh nghĩa nội vụ ngoại tộc tự gánh vác, kỳ thật Đông Cung đối với điều này cũng có thể đưa ra đối sách, ảnh hưởng đến quyết định bọn họ; Thứ ba, càng có thể bảo đảm ngày sau khi Thái Tử kế vị, chính quyền kéo dài."
"Đại vương tử Phong Nhung Lạc Văn là Tả tướng quân trong quân." Trấp Tông nghĩ nghĩ, nói, "Hai vị Vương tộc, theo lý thuyết chỉ cần có một vị ở trong triều đình nước Ung nhậm chức, là đủ rồi, hai người hơi ngại quá nhiều......!Thôi, làm theo ý của ngươi đi."
Khương Hằng gật gật đầu, nhướng mày, ý bảo ngươi rốt cuộc đã biết nghe lời.
"Ngọc Bích quan nhìn như đã đoạt lại," Khương Hằng nói, "Nhưng vẫn còn ở vào hiểm cảnh, không thể thiếu cảnh giác."
"Không sai." Trấp Tông nói, "Nước Trịnh tuy lui, nhưng lần kế liên quân đột kích, nên là nhân lúc đầu Xuân hoặc vào Hạ, đến lúc đó minh chủ sẽ đổi thành một trong hai nước Đại, Lương."
Khương Hằng nghe thấy lời này, liền biết Trấp Tông đã nghe qua Quản Ngụy phân tích, không cần lại ở trên chuyện này lãng phí thời gian.
"Tu bổ tường thành hết sức quan trọng." Khương Hằng lại nhắc nhở nói, "Nhưng bá tánh Lạc Nhạn cần phải qua mùa đông, ba vùng Hạo, Sơn Âm, Thừa Châu từng bị địch nhân chiếm lĩnh, nhất định sẽ bị cướp bóc, mặc dù năm nay từ lúc bắt đầu mùa đông đã ấm lại một thời gian, nhưng đợt rét đậm sau này ắt sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Thân là một quốc quân, quan trọng nhất không phải tường thành, không phải phòng ngự, mà là bá tánh ngài, Vương bệ hạ."
Trấp Tông nói: "Việc cứu tế sau chiến tranh, Đông Cung nhọc lòng thôi, nhớ rõ phải để thừa cho Cô Vương chút tiền, Khương Hằng, ngươi so với Cô Vương rõ ràng hơn, làm cái gì cũng cần đến tiền."
"Đông chí có thể qua long trọng một chút," Khương Hằng nói, "Phát thuế ruộng đi, ngài cần phải tập hợp lòng người, xoa dịu nỗi đau của bá tánh."
Trấp Tông: "Đã biết, Quản tướng cũng là nói như vậy."
Khương Hằng gật gật đầu, chậm rãi đứng dậy, Trấp Tông thấy hắn đã có ý cáo từ, đang muốn động viên vài câu, cho dù bọn họ là thù địch không chết không ngừng, nhưng Khương Hằng cũng mang theo đại quân tới, bảo toàn Đại Ung cùng vương thất, cứu lại quốc gia đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng này, hiện giờ bọn họ tạm thời hợp tác, chính là chân chính thưởng thức lẫn nhau.

Ai ngờ Khương Hằng lại dịch lên vương án, ấn xuống mạch đập Trấp Tông, xác nhận thương thế của y.
"Chút chuyện nhỏ." Đây là lần thứ hai Trấp Tông cùng Khương Hằng đối diện gần như vậy, lần đầu tiên, là khi ở Ngọc Bích quan, y đem Khương Hằng ôm vào trong lòng ngực chính mình.
Lúc này, chỉ cần Trấp Tông đột nhiên ra tay, liền có thể bóp chặt Khương Hằng, làm hắn ở trong sợ hãi trợn to hai mắt, không hiểu chuyện gì, lại bị bóp gãy yết hầu, chết đi trong thống khổ.

Y xác thật có suy nghĩ này, đây là lần gần nhất y muốn tự tay giết chết Khương Hằng..