Lục Minh ngồi taxi về Phong Đan Bạch Lộ. Sau khi đi qua một đèn đỏ, trong lòng đột nhiên dấy lên một điềm báo.
Nếu như là trước kia, khi Đồng Tử Công chưa đạt đến tầng thứ mười, chưa đạt đến cường giả tiểu viên mãn, không có tâm linh cảm ứng, Lục Minh mới bị động cảm ứng được nguy hiểm trong giây phút nguy hiểm nhất. Hơn nữa đều là lúc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc mới phát hiện được. Nhưng bây giờ thì khác, hắn phát hiện sau khi đạt đến tiểu viên mãn, tâm linh cảm ứng từ bị động đà chuyển thành chủ động.
Lúc trước chỉ có vài giây, thậm chí là một giây. Bây giờ đã lâu hơn, thậm chí mình có thể khống chế duy trì nó một thời gian.
Ưu điểm lớn nhất của tâm linh cảm ứng đó chính là có thể phát huy tác dụng trước khi uy hiếp diễn ra, hơn nữa cảm ứng được càng thêm rõ ràng, càng thêm chính xác. Bây giờ, Lục Minh có thể thông qua nhân vật trong game để cảm ứng lúc nào bị bắn vào. Có thể cảm ứng được nguy cơ từ người có kỹ thuật ma thú giỏi hơn mình. Ví dụ như cảm ứng được nó từ trên người Mục Thuần. Cũng có thể lợi dụng nó để phán đoán ra thời cơ thích hợp để có phản ứng kỳ diệu. Tất cả đều là năng lực từ tâm linh cảm ứng mà Lục Minh mới có được.
Lục Minh đoán, tâm linh cảm ứng này nhất định có khoảng cách. Trong phạm vi nhất định, mình sẽ có cảm ứng.
Hơn nữa khoảng cách này có lẽ không quá xa.
Ngồi trong xe, Lục Minh đang tận lực cảm ngộ những thứ mà cảnh giới mới mang đến, đột nhiên có một dự cảm truyền đến.
Đợi đến Phong Đan Bạch Lộ, Lục Minh lập tức gọi điện cho Niếp Thanh Lam: “Sao? Mấy người có bắt được Ngân Hồ không?”
Niếp Thanh Lam trả lời, có vẻ tức giận: “Mấy tên vô dụng đó, nói Ngân Hồ tự sát trong một căn nhà hoang. Đúng là gặp quỷ. Em nghỉ rằng nhất định có nội gián trong hàng ngũ cảnh sát, thậm chí trên cấp trên, một tay thao túng chuyện này. La Cương vừa báo cáo nói người chết có thân hình giống hệt các tư liệu về Ngân Hồ, ngay cả hình xăm cũng giống như đúc. Bởi vì dùng một khẩu súng hạng nặng tự sát nên cằm và mặt bị bắn nát. Căn bản không thể nào đoán ra là Ngân Hồ hay không. Cậu ta nghi đây là Ngân Hồ giả”.
Lục Minh cười ha hả nói: “Không cần nghi ngờ, nhất định là giả. Bởi vì vừa nãy anh còn thấy Ngân Hồ”.
“Nó ở đâu?” Niếp Thanh Lam vui mừng kêu lên.
“Ở đâu anh có thể nói cho em. Nhưng anh có một yêu cầu, anh không muốn kinh động cảnh sát hoặc là ai khác. Anh muốn tận tay giết chết mối uy hiếp này. Em cũng biết, bị người bắn lén không phải lúc nào cũng may mắn như hôm qua. Anh không thể để mối nguy hiểm này bên cạnh được. Thanh Lam, em ủng hộ anh làm như vậy, đúng không?” Lục Minh tuyệt đối không phải người bị khiêu khích năm lần bảy lượt mà không đáp trả. Hắn nhất định sẽ phản kích.
Phản kích đó thậm chí là một kích trí mạng.
Giống như trừ đi hậu họa Long Nhị thiếu gia, giết chết Điền Trung Tín và Đằng Tỉnh Trai vậy. Lục Minh nếu đã quyết định ra tay, tuyệt đối không cho kẻ địch cơ hội phản kháng hoặc là bỏ trốn.
Hắn thích ẩn nhẫn, mưu rồi mới hành động, ra tay với kẻ thù, một kích là giết.
“Ông xã, người ta đương nhiên ủng hộ anh. Chẳng qua, người ta có một yêu cầu” Niếp Thanh Lam âu yếm hôn qua điện thoại một cái, rồi nói: “Anh muốn đi tìm Ngân Hồ, vậy phải dẫn em theo. Dù anh có bảo em đi theo sẽ vướng bận, em cũng sẽ đi theo. Em nếu không giúp được gì, thì cũng có thể đứng bên ngoài chờ anh, ủng hộ anh”.
“Tại sao lại muốn đi cùng? Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về, không phải tốt hơn không?”
“Người ta không thể nào chịu nổi sự giày vò khi đợi anh. Mẹ và năm người chị em. Nhưng trong mười người, bao gồm cả bố em thì chỉ có ba người đàn ông còn sống, còn lại đã hi sinh. Tất cả phụ nữ đều ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi, nhưng đến cuối cùng lại trái tim tan nát. Em không muốn như vậy, dù có chết, em cũng muốn chết bên anh, em tình nguyện như vậy. Cho nên anh phải cho em đi theo. Em không muốn ở nhà đợi, em sợ như vậy” Niếp Thanh Lam nói như khóc xin Lục Minh.
“Được, chẳng qua tối nay mới hành động. Em bây giờ không được suy nghĩ lung tung, anh sẽ về ngay” Lục Minh vẫy đội trưởng Đỗ Tử Liên đi tới, nói nhỏ vài câu với anh ta.
Đỗ Tử Liên nghe xong, gật đầu, cũng không cởi bỏ trang phục bảo vệ, trực tiếp lấy một chiếc xe đạp ra, đi về phía Lạc Diệp Phi Hoa.
Lục Minh vừa về đến cửa, thấy mắt Niếp Thanh Lam hơi đò đang đứng ở cửa nhìn mình, lao vào lòng mình.
Bây giờ nàng không còn sự dũng cảm anh dũng của một nữ cảnh sát nữa, mà như một người vợ hay lo lắng, sợ sệt.
“Được rồi, được rồi, không có gì đâu. Em ôm anh chặt vậy, anh sắp không thở được rồi. Ai đến vậy?” Lục Minh vừa hỏi, Niếp Thanh Lam đang muốn làm nũng lập tức trở nên nghiêm chỉnh, thần bí cười nói: “Không biết. Hai lão già này trước đây chưa gặp bao giờ. Bây giờ bọn họ đang nói chuyện với Trang lão. Hì hì, việc này thật kỳ quái”.
“Chào hai bác, mời ngồi” Lục Minh vừa vào cửa, hai lão già râu tóc bạc trắng thấy hắn đã về, ánh mắt lập tức trở nên kích động. Lục Minh vội vàng mời bọn họ ngồi xuống.
“Được, được, mọi người ngồi xuống nói chuyện. Bác là Trương Thượng Nguyên, là người trong quân ngũ, cả đời đều ở trong quân xưởng nghiên cứu. Lần này nhận được mệnh lệnh đặc biệt đến đây phối hợp với cháu nghiên cứu y thuật. Còn có, còn mang đến một món quà nhỏ cho cháu” Lão già ngồi bên trái đưa cho Lục Minh một chiếc hộp. Lục Minh vốn nghĩ rằng là ngọc thạch, liền cầm lấy và cảm ơn, đặt sang một bên. Nhưng Trương lão đã bảo hắn mở ra.
“Súng ngắn?”
Lục Minh mở ra thì thấy đó là khẩu súng ngắn chín hai ly cực kỳ tinh xảo, được trên mạng xưng là một trong mười khẩu súng tốt nhất trên đời.
Mặc kệ là lòng yêu nước cũng được, hay là do tình huống cũng được, đây là khẩu súng ngắn còn chưa được chính thức trang bị trong quân đội. Ngay cả trong quân đội cũng chỉ có một ít bộ đội đặc chủng mới được sử dụng. Khẩu súng này có ưu việt rất lớn: Chính xác, uy lực, gia tốc, sơ tốc, lực phản chấn, sử dụng trong hoàn cảnh ác liệt, số lượng đạn... đều rất xuất sắc.
Cho nên trên mạng mới xếp nó vào trong số mười loại súng tốt nhất, điều này không phải không có lý.
Trương lão nhẹ giọng nói: “Thực tế thì người được bảo vệ càng dễ bị uy hiếp, cấp trên đặc biệt ra lệnh, nếu như trong lúc nguy hiểm đến tính mạng, người được bảo vệ có thể dùng súng này bắn chết kẻ ác, không chịu bất cứ trách nhiệm hình sự nào. Tiểu Lục, mấy lão già chúng ta hy vọng cháu có thể bảo vệ an toàn tính mạng của mình, đây là điều quan trọng nhất. Ở tình huống bị uy hiếp đến tính mạng, cháu có quyền bảo vệ mình. Dù cho kẻ ác có thân phận, quan chức gì, mặc kệ kẻ đó là quốc tịch, dân tộc nào. Sự an toàn của cháu đặt lên hàng đầu. Mọi chuyện còn lại có các bác. Được rồi, việc này bác chỉ nói bấy nhiêu thôi”.
Lục Minh nghe xong ngạc nhiên, đây không phải cho mình một thanh Thượng phương bảo kiếm sao?
Có cái này, bất cứ kẻ nào nếu muốn động đến mình, như vậy hắn muốn chết. Mình cầm súng bắn hắn, không chịu một chút trách nhiệm gì. Ha ha, món quà này thích thật.
“Cảm ơn, cháu bây giờ đã yên tâm hơn nhiều” Lục Minh vội vàng cảm ơn.
“Cháu thích món quà này là được rồi. Thực ra theo suy nghĩ của mấy bác, cháu tốt nhất không có cơ hội sử dụng thứ này. Bời vì cháu vừa dùng có nghĩa là đang gặp nguy hiếm. Chúng ta sợ nhất là tình huống này. Trước khi đến đây bác đã nói với Ngũ Kiều, ông ta nói cháu thích tự do, không muốn có người đi theo. Các bác cũng không dám phái người đến bảo vệ cháu. Cho nên cháu nhất định phải cẩn thận bảo vệ mình, tuyệt đối đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu. Tác dụng của Tục mệnh dịch làm tất cả các quốc gia trên thế giới đều mong ước. Anh, Mỹ hàng năm tốn rất nhiều tiền để nghiên cứu thuốc cứu binh lính trên chiến trường, quốc gia chúng ta đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng tiền đều như cát bỏ bể. Chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến sĩ bị thương quá nặng rồi chết đi. Thuốc trong quân đội chúng ta bây giờ chỉ có một chút tác dụng mà thôi nhưng gián điệp Anh Mỹ đang điên cuồng tìm phương thuốc, mua chuộc, uy hiếp người của chúng ta. Nếu như để bọn họ biết trong quân đội còn có Tục mệnh dịch tốt hơn thứ thuốc kia trăm lần, như vậy bọn họ sẽ càng không từ thủ đoạn. Cho nên cháu nhất định phải cẩn thận giữ bí mật thân phận, nhất định phải giữ an toàn” Trương lão dặn dò Lục Minh một phen, cuối cùng đưa tay ra chỉ vào lão già bên phải: “Đây là Lô Tắc, cũng là người trong quân ngũ. Nhưng chúng ta trước đó không biết nhau, chỉ đến đây mới biết”.
“Mục đích của tôi rất đơn giản, một câu nói. Chỉ là muốn hỏi cậu cần dược liệu gì? Chỉ cần cậu nói ra, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp tìm được cho cậu. Cậu cứ việc nói” Lô lão cười ha hả nói.