Chờ khi Lục Minh tỉnh lại, phát hiện không thấy Tiểu Đậu Đậu trong lòng mình đâu, tiểu gia hỏa thân thể phát sáng, đang đứng trước bàn ăn vụng bánh pút-đinh.
Giai Giai gối đầu lên đầu gối mình mà ngủ, ngủ thật say sưa; thân thể Cảnh Hàn cuộn khúc, nằm ở một góc ghế sô-pha; Niếp Thanh Lam lại dựa vào bên kia, hơi thở nhẹ nhàng... Chân vô cùng nặng, Ôn Nhu tiểu nha đầu lại đem chân mình biến thành cái gối đầu, tướng mạo lúc ngủ của nàng vô cùng khó coi, một chân đặt trên bàn trà, một chân đặt trên ghế sô-pha, hai tay lại ôm lấy cẳng chân của Lục Minh.
Chỉ còn Ôn Hinh phu nhân, lúc ngủ tương đối tao nhã.
Nàng ngồi đối diện với sô-pha, tay nhỏ nâng má thơm, yên lặng nhắm mắt lại, mặc dù đang ngủ say, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ tao nhã của thục nữ quý tộc.
Bất tri bất giác, trời đã sáng, ánh nắng mặt trời chiếu vào cửa sổ... Lục Minh không khỏi hơi than thở, như vậy mới giống một gia đình, tuy rằng Tiểu Đậu Đậu tối hôm qua làm cho mọi người mệt gần chết, nhưng như thế cũng có loại cảm giác ấm áp của gia đình, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Tiểu Đậu Đậu thấy Lục Minh tĩnh lại, cái miệng bẩn nhỏ nhắn chạy tới cười hề hề, kêu to ba ba.
Lục Minh thấy ánh sáng quanh người cô bé, giống bông hoa lan trắng, không khỏi vừa thương vừa yêu: “Mau mặc quần áo, kẻo cảm lạnh”.
“Nhưng mà, không tìm thấy quần áo ở đâu...” Quần áo của Tiểu Đậu Đậu là do Lục Minh ngồi lên, thế nhưng không đợi hắn lấy ra mặc vào cho nó, Ôn Hinh phu nhân là người đầu tiên giật mình tỉnh giấc, thấy khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Tiểu Đậu Đậu, nhất thời kêu to bảo bối, bỗng chốc nhào tới, ôm nàng, gắt gao ôm lấy nàng không bỏ. Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn cũng đều tỉnh lại, Giai Giai có chút mơ hồ, vo đầu một lúc mới tỉnh lại, vui mừng nói: "Tiểu Đậu Đậu không có việc gì, nó không có việc gì!"
"Đừng âm ĩ đừng ồn ào!" Duy nhất chỉ có tiểu nha đầu Ôn Nhu vẫn còn đang ở trong mộng không chịu tỉnh lại, nàng trong mộng dường như đang ăn cái gì đó. Cái miệng nhỏ nhắn không ngừng chuyển động.
“Vất vả rồi, anh mau chóng đi nghỉ ngơi đi!” Ôn Hinh phu nhân thấy vẻ mặt của Lục Minh vẫn tái nhợt, vội vàng tới khuyên Lục Minh trở về phòng nghỉ ngơi.
“Ba ba, con muốn cưỡi ngựa!” Tiểu Đậu Đậu liều mạng làm nũng, không muốn ở trong lòng Ôn Hinh phu nhân xoay người hướng Lục Minh ở bên này, Lục Minh đành phải đưa tay qua, khi ngón tay nâng thân thể nhỏ bé của cô bé. Cảm thấy bên cạnh đụng phải bộ ngực sữa ấm áp mềm mại cao vút của nàng, cảm xúc cực kỳ tuyệt vời. Động tác này là do vô ý, bởi vì Tiểu Đậu Đậu lắc lắc thân thể. Mới khiến Ôn Hinh phu nhân nghiêng người, đụng phải ngón tay Lục Minh, mặt ngọc của nàng ửng đỏ, không biết làm sao.
"Không cho phép tiểu thí thí chạy khắp nơi, mau mặc quần áo vào!" Lục Minh cảm thấy ngón tay hình như có một luồng điện, trong lòng run lên, vội vàng giả bộ đứng đắn mắng Tiểu Đậu Đậu.
"Ba ba mặc cho con..." Tiểu Đậu Đậu vươn hai tay, khuôn mặt nhỏ bé hờn dỗi đáng yêu thật khiến người ta yêu thương. Giai Giai liền chuẩn bị quần áo giúp nó mặc vào, cũng không chịu được nhiều. Nhẹ nhàng hôn nên khuôn mật nhỏ nhắn của nó một cái.
"Thiếu gia, Phương Phỉ Uyển vừa gọi điện thoại tới, bảo ngài qua đó một chuyến" Trang Thần lão nhân từ trong phòng đi ra, đưa điện thoại di động cho Lục Minh.
"Mau tới đây, cái tên xã hội đen Đại Đầu lần trước tới, nói có việc muốn tìm ngài" Đang hỏi bổng nhiên dừng lại một hồi rồi nói: "Còn có đám đệ tử của ngài làm rối tung rối mù, sáng sớm nay cũng ầm ĩ muốn gặp ngài".
Không còn cách nào, Lục Minh không thể làm gì hơn là vội vàng đi tắm rửa, rửa mặt một chút, chuẩn bị quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Niếp Thanh Lam ngáp một cái. Nói khi ngủ phải thùy mị một chút. Không tiễn Lục Minh.
Còn Cảnh Hàn, không nói gì. Khi nàng thấy Lục Minh ra ngoài gặp bạn bè, thường sẽ không đi theo. Nàng hình như trời sinh thuộc về đêm tối, ban ngày rất ít ra ngoài.
Giai Giai ngược lại đuổi theo, cầm một đống lớn các thứ, có điện thoại di động và ví tiền của Lục Minh, có bữa sáng ba phần dinh dưỡng, cũng có hộp bánh kem, thậm chí còn có một bọc khăn tay, nàng rất nhanh đem các thứ đưa qua, thành thạo đem toàn bộ trạng bị cho Lục Minh, tiểu nha đầu Ôn Nhu hai mắt lim dim buồn ngủ thấy thế, thì thào một câu: " Tên biến thái đáng chết này thật tốt số, đổi lại là ta, còn lâu mới hầu hạ hắn!"
Lục Minh vốn có ý định chạy tới bên ngoài Phong Đan Bạch Lộ gọi taxi, còn chưa chạy tới một trăm thước, Lâm Vũ Hàm vội vàng hô qua đây, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thích hờn thích giận: "Siêu nhân tiên sinh cứu vớt trái đất hay sao mà sớm như vậy đã phải đi thông cống rồi à? Có muốn bản cô nương xinh đẹp tiễn ngươi một đoạn đường hay không?"
Nếu như Lâm Vũ Hàm hầu như mỗi ngày đều dành thời gian lái xe đi làm, Lục Minh đúng là sẽ hiểu lầm nàng có phải đã có tính toán như thần hay không, tính được mình không có xe.
Đương nhiên cũng không khách khí, ngồi lên trên, hơn nữa còn nhắm mắt lại dưỡng thần.
“Ở tại khu cao cấp đại phú ông mà ngay cả xe cũng không có, còn muốn đi nhờ xe người khác nữa, thật đáng thương!” Lâm Vũ Hàm nhìn người này vừa lên xe đã ngủ, buồn muốn chết trong lòng rất là tức giận, hận không thể đá hắn một cước thật đau được.
“Có thể đi nhờ xe, đó là một loại năng lực, đặc biệt lại là đi nhờ xe của mỹ nữ nữa” Lục Minh nhắm mắt lại lầm bầm trả lời.
“Ta đoán anh chính là đi nhờ xe người khác vì tiếc tiền bỏ ra để mua xe” Lâm Vũ Hàn nghe thấy hai chữ mỹ nữ trong lòng rất ngọt nhưng không chịu buông tha cho hắn.
“Đừng làm ầm ĩ, đêm qua ta bị Tiểu Đậu Đậu làm cho ầm ĩ cả một đêm, mãi tới sáng mới chợp mắt được trong chốc lát” Lục Minh nói những lời này Lâm Vũ Hàn thật ra có tin, bởi vì hai nhà cách nhau không xa lắm, tối hôm qua Tiểu Đậu Đậu mở công suất lớn nhất nàng cũng loáng thoáng nghe được một chút, cảm thấy người này thật đáng thương, rõ ràng không phải là con gái của mình, lại phải chịu trách nhiệm của một người cha, hắn vẫn chịu được, nhưng là vẫn không chịu buông tha cho hắn, học Tiểu Đậu Đậu chu mỏ lên nghịch ngợm hét lớn: “Ba, ba ba ba ba ba..."
Tới cửa vườn hoa thơm, Lâm Vũ Hàn lay lay Lục Minh đang ngủ dậy: “Này, nhiều mỹ nữa đang chờ anh đó, còn không mau vào đi!”
Lục Minh nhìn qua một chút, đúng là chị Trang cùng các nàng Hắc vấn Dong đang chờ ở cửa.
Chị Trang nói: “Sao lại mệt chết như vậy? Đêm qua Đậu Đậu huyên náo rất lợi hại sao?” Xem ra nàng cũng biết một chút, chắc là do Trang Thần lão nhân nói.
“Tên đại ca xã hội đen Đại Đầu kia ở tầng ba, về phần các đàn em của hắn đang ngồi ở tầng một, liều mạng ăn uống, đợi chút đi! Bọn người kia hôm qua tới đây ăn uống miễn phí, hôm nay lại tới, thật không chịu nổi bọn họ!” Hoắc Vân Dong tuy rằng miệng nén giận, nhưng bàn tay nhỏ bé lại đưa tới trên trán Lục Minh tìm tòi xem có nóng không, không phát hiện ra cái gì, hừ một tiếng, quay đầu xua tan chúng MM (muội muội): “Tốt rồi, tốt rồi, tất cả mọi người đi làm thôi, tiểu tử này còn sống, không có gì mà phải xem. Cam Điềm tiểu nha đầu này cô đi thu ngân cho ta nhanh lên, ai cho cô chạy tới đây?”
“Anh Minh cứu mạng, Hoắc yêu nữ ngày càng ngược đãi lao động trẻ em... cứu mạng à!” Cam Điềm giả quỷ nhấc tay dọa Hoắc Vân Dong, nhất thời nhanh chân bỏ chạy.
“Tiểu tử, không nên dồn dập như vậy, đặc biệt là một địch bốn như vậy. Như vậy làm bừa một ngày một đêm, thực là thương tích đầy mình mà!” Tiểu Hoa MM cường hãn nếu không nói ra những lời này, thì nàng không phải là Tiểu Hoa giáo chủ!
Lục Minh nghe thấy thế chỉ có thể coi như không thấy. Trên tầng ba, Đại Đầu, Thủy Thúc, Bưu ca, vài người đều ở đây.
Bọn họ thấy Lục Minh đều lộ ra thần sắc cung kính.
Đại Đầu tới châm một ly trà cho Lục Minh, một mặt cười hì hì nói: “Minh thiếu, năm năm đám tạp chủng không sợ chết lại muốn khai chiến với chúng ta, anh Long cùng anh Báo nhớ anh ra chơi đùa, mở đầu trận chiến, anh yên tâm. Lần này không ở Lam Hải, một tháng sau ở Hongkong địa hạ quyền sẽ bắt đầu. Bọn họ chuẩn bị rất kỹ rồi, bên trong quốc nội cũng không xen vào”.
Lục Minh nghe xong thở dài một hơi nhẹ nhàng nói: “Các chú cũng thật là nhàn nhã..."
Anh Bưu cười ra mặt: “Chúng ta gần đây đích xác không có động tác nào lớn cả, phía trên làm nghiêm như vậy, lại dám làm ra việc gì sao, anh Long cùng anh Báo đã sớm qua Hongkong tránh đầu sóng ngọn gió rồi. Trước không nghĩ tới muốn đánh địa hạ quyền, nhưng bọn Uy cấu thật là ngông cuồng, còn có đám bổng tử cũng tuyên bố báo thù, còn có bọn trâu nước Mỹ cùng Ấn Độ A Tam đều đánh rắm thật thối, tối hôm qua lại đem chiến thư lại đây. Anh Long muốn mời anh đi tới đó. Không nhất định phải lên sân khấu, có Minh thiếu ở đây, sĩ khí của mọi người đều được nâng cao. Đánh sẽ nắm chắc được một chút, anh xem. Có rảnh không bay tới Hongkong chơi một chút?”
“Nếu chỉ là đi ngồi chơi, thì không có gì, dù sao nửa tháng sau ta cũng phải tới Hongkong một chuyến, tới lúc đó sẽ nói sau!” Lục Minh nghĩ thầm, nửa tháng sau còn phải bồi tiếp Ôn Hinh phu nhân đi Hongkong, thuận tiện giáo huấn mấy tên cuồng đồ không biết sống chết này cũng tốt.
Khi mười đại cao thủ tới khiêu chiến hắc quyền cao thủ quốc nội, cũng chính mình nhất thời hứng khởi, ra tay giáo huấn bọn chúng một chút cho biết thế nào là không dậy khỏi giường được.
Lúc trước mình luyện Đồng Tử Công tới tầng năm, đã có thể đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy, hiện giờ Đồng Tử Công mình đã đạt tới tầng mười đạt tới tiểu cảnh giới viên mãn rồi, chẳng lẽ còn sợ bọn họ? Vừa lúc âm thầm trắc nghiệm xem thực lực của mình đạt tới cảnh giới nào, về sau cho dù chống lại Hình Thiên Phong, cũng càng nắm chắc hơn. Nhất thời nghĩ như vậy, Lục Minh thuận miệng đáp ứng.
Đại Đầu cùng Bưu ca bọn họ chính là chờ những lời này, bọn họ vui mừng đứng dậy cáo từ, chỉ có Thủy Thúc còn lưu lại ăn uống.
Lục Minh cùng hắn hàn huyên vài câu, tim hiểu một số tin tức.
Thủy Thúc tuy rằng thực lực cũng chỉ là cặn bã mà thôi, nhưng làm việc dính tới hắc đạo thì như lão cốt đầu giẫm chân lên đất trống vậy, thời gian lâu dần, người của hắn vẫn là rất rộng rãi, Lục Minh rất nhiều tin tức đều tìm hiểu được ở hắn.
Cuối cùng, Thủy Thúc lộ ra một tin tức, nói Thiên Thượng Nhân Gian có tiểu nhị nhìn thấy một quái nhân người vô cùng cao lớn, thân thể so với tương lai chiến sĩ A Nặc còn muốn khoa trương hơn, hai tay giống như sắt thép, bởi vì thân phận của người này phi thường đặc thù, chính hắn chỉ liếc mắt qua một cái cũng không dám tiếp cận. Tiếp dẫn quái nhân này tới, là Uy thiếu, cũng chính là Trí hồ Chung Tử Uy một trong Lam Hải tam đại cầm thú.
Thủy Thúc nói Chung Tử Uy là con cháu của quan to, có đủ tâm kế, hiểu được cách dùng tiền mua chuộc lòng người, ở trong hai phái hắc bạch đều thật sự rất khơi thông.
“Lại tra ra cho ta, hôm nay không mang bao nhiêu tiền, cho mấy thằng em của anh năm nghìn đi uống chén trà” Lục Minh lấy tiền ra, đặt năm nghìn đưa cho Thủy Thúc.
“Ta, ta có thể lấy tiền của chú sao!” Thủy Thúc tuy rằng khách sáo như vậy, nhưng Lục Minh đưa vẫn kiên trì nguyên tắc, vẫn mau chóng mà thu hồi, hắn chủ yếu chỉ là dựa vào thứ này mà kiếm cơm ăn, cho dù là Lục Minh đưa hắn cũng không khách khí mà nhận lấy.
“Nếu có tin tức, lập tức chuyển cho ta, điện thoại cho ta.” Lục Minh vỗ vỗ bả vai hắn, ý bảo tiểu MM ngoài cửa miễn phí cơm nước cho hắn, lại đi xuống tầng một, phát hiện hơn mười người cả trai lẫn gái đang đóng gói, dường như là chuẩn bị lùi đi, nhóm tiểu MM đang tập hợp tiền, nhóm nam nhân thu tiền, Trần Tranh ở hành lang vừa nhìn thấy Lục Minh tiến vào, lớn tiếng cười nói: “Nhóm MM, không cần nghĩ muốn AA cái gì, mau chóng sử dụng song lễ côn, không đúng, mau sử dụng đôi môi đỏ mọng tất sát kỹ của các cô, đánh ngã tiểu tử này đi!”
Nhóm MM đã sớm đứng lên, được rồi, Lục Minh lại lần nữa bị bao phủ trong một biển các đôi môi đỏ mọng.