Lam Hải, phía nam ngoại thành.
Đám người Giang Tiểu Lệ hoặc mặc đồng phục, hoặc mặc đồ thể dục, xếp thành hai hàng, đứng trước mặt Lục Minh.
Lục Minh lấy cái đồng hồ bấm giây ra, giả vờ nhìn, sau đó chỉ vào một rừng cây nhỏ xa xa, quát lớn: "Bước huấn luyện đầu tiên, cấp tốc hành quân ba km, mục tiêu là rừng cây nhỏ phía xa kia, phải đi thẳng tới, người giữa đường bỏ cuộc, nốc-ao".
Lấy còi ra thổi một cái, đám người Giang Tiểu Lệ lập tức nhanh chân chạy đi, mới bắt đầu, nam tử ở chạy ở phía trước kêu loạn lên, ngay cả Tiểu Bàn Đôn so với nữ hài tử cũng hơn nhiều lắm.
Thế nhưng cái lộ trình huấn luyện việt dã này là do Lục Minh cố ý chọn, căn bản không phải là mặt đường bằng phẳng, mà là một đoạn đường mấp mô, một phiến ruộng đồng, một ít bên bờ hồ nước, cùng hai mương nước nhỏ để tưới tiêu, mục tiêu cuối cùng là khu rừng nhỏ, thoạt nhìn không xa lắm, nhưng chạy tới đó phi thường phiền toái. Hết lần này tới lần khác làm cho đám này cảm thấy mới mẻ hiếu kỳ, hơn nữa trước khi bọn họ cùng chạy với Giang Tiểu Lệ một đoạn thời gian, rất có tự tin.
Bọn họ nghĩ thầm, chạy ba km, còn không phải đưa tay lấy là được sao, cái huấn luyện việt dã này so với việc dạo trời ngoại ô không có gì khác.
Bọn nam tử rất đắc ý, dọc đường chạy ở phía trước, vài người có thể lực tốt, khi chạy thỉnh thoảng còn quay đầu gọi mấy nữ hài tử nhanh lên.
Chạy hết quãng đường bằng phẳng, tình cảnh bắt đầu phiến toái một ít, bởi vì giầy thể thao bọn họ đi sau khi dính bùn càng tăng thêm gánh nặng, hơn nữa thỉnh thoảng trơn trượt, Tiểu Bàn Đôn ngã vài cái, ở phía xa xa đằng sau, mấy nữ hài tử nhanh chóng đuổi theo hắn.
"Chạy . Chạy! Không được phép dừng lại, không cho phép dừng lại!" Lục Minh đi theo phía sau, trong tay hắn cầm một cây gậy, nếu ai dừng lại, hắn liền cho ăn một gậy, mặc kệ là nam hay nữ, Tiểu Bàn Đôn thở dốc như trâu, hắn vốn muốn nghỉ ngơi một chút. Không ngờ Lục Minh chẳng những đánh hắn một gậy, còn đưa tay móc súng ra, làm hắn sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy.
"Đại thúc, người ta mệt lắm rồi…" Một tiểu nha đầu gan lớn vốn đang nghĩ muốn làm nũng.
"Đoàng!" Lục Minh trả lời. Chính là hướng lên trời bắn một phát súng.
Mấy nữ hài tử thiếu chút nữa bị dọa khóc, nam tử phía trước muốn nghỉ ngơi lại sợ tới mức gần như đái ra quần, bởi vì cách nói chuyện của Lục Minh gần đây tốt hơn, tất cả mọi người có phần quên mất hắn là một kim bài sát thủ lãnh khốc vô tình.
"…" Giang Tiểu Lệ trong lòng cũng không sợ hãi. Nàng biết đây chỉ là trò lừa bịp dọa người, hắn là đặc công bảo vệ an nguy quốc gia, làm sao có thể tùy tiện giết chết nhân viên huấn luyện rớt lại phía sau. Hơn nữa hắn ngoài lạnh trong nóng, giống như một người cha, hướng về phía đứa nhỏ nổ súng mới là lạ. Giang Tiểu Lệ biết đây là do hắn muốn yêu cầu nghiêm ngặt với mọi người, cũng không có biểu hiện lột trần ra, chẳng qua vẫn duy trì hô hấp chạy thẳng, vừa qua nàng đã chạy có tính toán, giai đoạn trước nếu như tốc độ quá nhanh, rối loạn tiết tấu hô hấp, như vậy giai đoạn sau sẽ không có sức để duy trì.
"Đi xuống cho ta. Mặc kệ phía trước là cái gì. Các ngươi đều phải đi tới, không cho phép dừng lại!" Lục Minh phát hiện bọn nam hài tử đứng trước ruộng bùn do dự không tiến. Lập tức nóng nảy rống to, khiến bọn họ oa oa nhảy xuống. Mỗi người trên người toàn bùn nước.
Nhóm nữ hài tử cũng không có cách khác, vốn sợ bẩn các nàng không muốn xuống, nhưng ở đi theo phía sau là một giáo luyện ma quỷ.
Kể cả tiểu nha đầu đã trúng một gậy của Lục Minh, bưng tiểu ôm cái mông đỏ ửng lên chạy xung quanh nhảy xuống, đi theo Giang Tiểu Lệ, mang theo sự chật vật tiến về phía trước.
Tới bên bờ hồ nước, Tiểu Bàn Đôn trượt chân, kinh hô một tiếng rồi rớt xuống, hoảng loạn giãy dụa, lớn tiếng kêu cứu. Lục minh móc súng ra, hướng lên trời bằng một phát: "Không ai được phép cứu hắn, chính hắn tự làm, đó chính là phế vật, chết chìm luôn đi. Hồ nước này chìm xuống cũng không chết được người đâu, sâu mới có hơn một thước, các ngươi sợ cái gì, tiếp tục huấn luyện, tiếp tục chạy!"
Tiểu Bàn Đôn vừa nghe, đứng ở trong hồ nước, phát hiện chỉ sâu tới ngực, reo hò hô lên: "Rất nông, ài, nước rất nông… Cái gì cắn xxx ta?"
Lục Minh cười lạnh lầm bầm nói: "Hồ nước này chính là có rất nhiều rắn…" Dọa Tiểu Bàn Đôn oa oa kêu loạn!
Thực ra hồ nước này nuôi cá con, mùa vụ này không ngớt cá con, tại đây đang không có khoảng trống, Lục Minh phát hiện hai tiểu nha đầu ở đội ngũ ở phía trước, nhấc chân đuổi hai nàng xuống hồ nước, Giang Tiểu Lệ phát vừa thấy không hay, tên này ngay cả mình cũng muốn đuổi, khẽ cắn môi, tự mình lập tức nhảy xuống, liều mạng mà bơi. Hàng động của nàng khiến mọi người cho rằng phải nhảy xuống nước mới là hợp tiêu chuẩn, từng người nhảy xuống.
Kết quả, sặc nước thì sặc nước, rên rỉ thì rên rỉ.
Cuối cùng mỗi người trên thân mùi hôi bay ra, tốc độ như rùa bò tiến vào rừng cây nhỏ.
Lục Minh rất tiêu sái chờ ở nơi này, hắn đá ra một thùng nước khoáng, ý bảo mọi người nghỉ ngơi năm phút đồng hồ, lúc này, ngay cả Giang Tiểu Lệ cũng mệt mỏi quá sức, đoạt lấy một chai ừng ực uống liên tục.
Tiểu Bàn Đôn đang uống, bỗng nhiên phun ra.
Sau khi hoạt động quá mức, lại liều mạng uống, dạ dày của hắn bị kích thích quá lớn, lập tức phun ra không ngừng.
"Có phải vất vả lắm không? Hoan nghênh những người rời khỏi, ai muốn rời khỏi, ta sẽ cấp cho người đó năm trăm, các ngươi ai muốn có tiền?" Lục Minh lấy tiền trong túi ra, mang theo vẻ mặt kinh miệt, hỏi một đoàn cửu linh hậu chật vật không chịu nổi ở trước mặt. Giang Tiểu Lệ đưa mắt đánh giá mọi người, dù sao nàng tuyệt đối sẽ không rời khỏi, mặc kệ đại thức có huẩn luyện nghiêm khắc như thế nào, nàng đều cắn răng cố gắng.
"Đại thúc, chúng ta không lùi bước, kiên quết không lùi bước…" Tiểu nha đầu gan lớn nhấc tay lên nói.
"Biểu hiện của các ngươi như vậy, nếu dùng một chữ để hình dung, thì phải là cặn bã nhưng đây là lần đầu tiên chính thức huấn luyện, lại trải qua khảo nghiệm sơ bộ về sự hấp dẫn của tiền tài, cho nên, ta miễn cưỡng đồng ý để các ngươi tham gia huấn luyện kế tiếp" Lục Minh hét lớn một tiếng; "Tất cả nằm úp sấp xuống cho ta, ngực chạm đất, hai tay bò sát, nằm trên đất đi một trăm thước… Tiểu Bàn, vì sao ngươi không nằm sấp xuống?"
"Này, nơi này có một bãi *** trâu" Trước mặt Tiểu Bàn có một ít *** trâu, hắn do dự không chịu nằm sấp lên.
"Ai dám không nghe lời, ta tiễn hắn một đoạn đường" Lục Minh đằng đằng sát khí lấy súng ra, răng rắc một tiếng lên đạn, khiến hắn sợ tới mức oa một tiếng nhào vào bãi *** trâu, vẻ mặt đau khổ, nước mắt không ngừng rơi xuống
Sau ba trăm km chạy việt dã, là nằm trên mặt đất bò một trăm mét. Sau đó lại nhảy cóc tới hai trăm mét, lại chạy nước rút cự ly ngắn…
Huấn luyện hai mấy giờ, tất cả nữ hài tử khóc do mệt, gồm cả Giang Tiểu Lệ ở trong đó.
Nam tử đa số huấn luyện để khóc, không khóc thì ói ra, không ói ra thì cũng co rút, dù sao Lục Minh cũng không cho một người nào cảm thấy dễ chịu, hắn vắt sạch sẽ thể lực của mọi người. Cho tới khi mọi người đều như xác chết nằm trên mặt đất, hắn lại lấy châm từ trong túi ra, lần lượt châm kim cho bọn họ. Tiểu nha đầu gan lớn còn nhỏ giọng hỏi: "Đại thúc, sau khi ngươi đả thông hai mạch nhâm đốc cho bọn ta. Chúng ta có thể trở thành võ lâm cao thủ hay không? Người chuẩn bị dạy ta loại võ công gì?"
"Bốp!" Lục Minh đánh vào tiểu thí thí (mông) của nàng, đau tới mức nàng ôm hơn nửa ngày cũng không giảm.
"…" Giang Tiểu Lệ bỗng nhiên có chút hâm mộ, nếu như tiểu thí thí của mình cũng bị hắn vỗ một cái, thì thật là tốt. Vừa rồi mình vì cái gì mà không nói một lời nào? Thật sự là ngu dốt!
"Huấn luyện của hôm nay chấm dứt, tám giờ ngày mai tập hợp ở vườn Phương Phỉ, các ngươi phụ trách bưng trà bán cho khách nhân. Đây cũng là một nội dung trong huấn luyện, biểu hiện của các ngươi sẽ do viên chức ở vườn Phương Phỉ đánh giá, nếu các nàng cảm thấy các ngươi có bất cứ cái gì không đạt yêu cầu, như vậy sẽ bị nốc-ao. Bây giờ đứng lên, quay về đường, có hai điều, một là lại chạy việt dã ba km một lần nữa, một là chờ chờ xe tới đón về tắm rửa ăn uống. Lại chạy một lần việt dã ba km nữa, huấn luyện hôm nay ta sẽ bầu đủ tư cách, nếu người nào chờ xe đón, ta không đánh giá. Nhưng cho phép các ngươi ngày mai lại tiếp tục huấn luyện…" Tất cả mọi người hai mắt nhìn nhau. Lại chạy việt dã ba km nữa, lại bắt đầu chạy chở về. Vậy, vậy thật đáng sợ.
Ai cũng không xốc lại nổi dũng khí.
Nam tử ngẫm lại mình đã vất vả cả một đoạn đường chạy tới đây. Lại sờ cánh tay bắp đùi đau nhức tới tê dại, mỗi người trong lòng đều nảy sinh sợ hãi, nhóm nữ hài tử càng không cần phải nói, các nàng hận không được lập tức trở về tắm rửa ăn uống, hiện giờ trên người vừa bẩn vừa thối, còn đói tới mức ngực dán về sau lưng, tinh thần thực sự không thể duy trì.
Lục Minh thấy không ai hé răng, cười lạnh hai tiếng, gọi điện thoại cho Trang tỷ kêu một cái xe tới đón bọn tiểu quỷ này.
Khiến hắn không ngờ chính là, khi Trung Ba tới đón người, Giang Tiểu Lệ lại chạy tới trước mặt Lục Minh: "Ta, ta trước tiên sẽ không quay lại, ta muốn chạy ba km việt dã!" Cùng học trên xe đều la hoảng, Giang Tiểu Lệ lại khẽ cắn môi, kiên định gật đầu nói: "Các ngươi cứ về trước, ta, ta hôm nay nhất định phải đủ tư cách, các ngươi đi về trước đi!"
Vốn tất cả mọi người có ý định di chuyển, thế nhưng Lục Minh vung tay lên, ý bảo lái xe chở bọn tiểu quỷ trên xe đi.
Một ngón tay giơ lên trước: "Làm như vậy rất có dũng khí, ta thực sự tán thưởng, nếu ngươi muốn có được sự đồng ý của ta, phải hoàn thành cho ta xem! Chạy cho ta, chạy!"
Giang Tiểu Lệ trong lòng cực kỳ khát vọng thể hiện mình trước mặt Lục Minh, tuy rằng bây giờ thân thể mệt mỏi khủng khiếp, thế nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì, nhất định phải kiến hắn khen ngợi mình, nhất định phải cho hắn thấy được dũng khí của mình, nhất định phải cho hắn thấy được mình không giống những người khác!
Khi bay qua con đường, nàng a một tiếng trượt chân, cả người đau đớn vô cùng.
Nàng muốn khóc, thế nhưng thấy hắn ở sau lưng nhìn lạnh lùng, cắn răng trở mình đứng lên, để được hắn biểu dương, ta phải chạy, đừng để hắn thấy được sự yếu đuối của mình! Khi nàng chạy qua hồ nước, trượt chân ngã xuống hồ nước, bò đã lâu mà không có cách nào bò lên khỏi vũng bùn trơn, nàng lại nhìn về phía Lục Minh, phát hiện hắn lạnh lùng nhìn mình, trong mắt hiện lên một tia trào phúng… Ta có thể đi, nhất định đi! Trong lòng nàng nóng lên, tay không có lực tức khắc có sức mạnh, cắn răng nắm chặt bùn và cỏ dại bò lên, đầy người là bùn thối cũng mặc kệ, cuối cùng nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước…
Vài lần gần như hư thoát té xỉu, ánh mắt từng trận biến thành màu đen, tựa hồ có các vì sao nhỏ hoảng loạn.
Thế nhưng điểm cuối cùng ở ngay trước mặt, còn hắn, đứng ngay tại điểm cuối cùng.
Chỉ cần cắn răng kiên trì đến cuối cùng, như vậy có thể được hắn đồng ý, lại nhận được sự khen ngợi của hắn… Đại thúc, ta có thể, người nhất định phải khen ngợi ta, ta có thể làm được, ta có thể làm được yêu cầu của người!
Giang Tiểu Lệ hiện giờ đứng trên đắt bằng cũng lung lay lảo đảo, nhưng nàng cắt chặt răng không cho mình ngã xuống, liều mạng kiên trì, từng bước một đi tới điểm cuối cùng.
Đại thúc, ta là tốt nhất, ta là tốt nhât, người nhất định phải khen ngợi ta, ta muốn được người khen ngợi ta… Năm mơ cũng muốn! Giang Tiểu Lệ ở ba mươi mét cuối cùng nhịn không được khóc lên, nàng cảm thấy trời nghiêng đất ngả, mình bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng điểm cuối cùng sao lại không đến được, hắn từ đầu đến cuối vẫn ở phía trước, cách mình rất xa, thế nhưng nếu mình không nhào vào lòng hắn, cứ như vậy mà ngã xuống, toàn bộ mọi thứ trước đây đề uổng phí!
Không, không thể ngã xuống như vậy, ta muốn qua đó, ta muốn đại thúc khen ngợi ta!
"Đại thúc, ta, ta là tốt nhất…" Giang Tiểu Lệ phát hiện hắn ở ngay trước mặt mình, nàng thật sự không có khí lực, chỉ có một đầu đi tới, hy vọng có thể nhào vào trong lòng hắn.
"Làm rất khá, ngươi đủ tư cách, ngươi làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn biểu hiện của người làm ta nhìn với cặp mắt khác trước." Giang Tiểu Lệ phát giác mình nhào vào trong một bộ ngực ấm áp, còn có hai bàn tay to mạnh mẽ hữu lực ôm lấy cơ thể suy yếu của mình, bên tai, nghe giọng hắn khen ngợi mình, nhất thời, một cảm giác an toàn và tự hào nảy lên trong lòng, làm nàng nhịn không được vui mừng khóc rộ lên…
Đợt một lát cho ý thức của Giang Tiểu Ngọc tỉnh táo lại, phát hiện mình đang ghé vào một bờ vai rộng lớn.
Bờ vai rộng lớn này, làm cho người ta cảm thấy vô cùng an toàn, giống như khi nhỏ, lưng của cha cũng như vậy… Lại nghe thấy hắn gọi điện cho người khác: "Trong nhà có chuyện gì sao? Ta bây giờ đang cõng nha đầu Giang Tiểu Lệ kia, nha đầu này huấn luyện đến cạn kiệt quá độ, ngất đi thôi, ta chuẩn bị đưa nàng tới ký túc xá trước, Giai Giai, em có phải có chuyện gì hay không?"
"Không có, anh trở về rồi nói sau!" Bên kia điện thoại Giai Giai mang theo sự bối rối trả lời, vội vàng cúp máy.
"…" Giang Tiểu Lệ sợ Lục Minh phát hiện mình đã tỉnh, nhanh chóng giả vờ ngủ, nhắm mắt lại ghé vào lưng hắn, cảm giác này, thật sự rất tốt, đại thúc lúc này, giống như chăm sóc mình lúc bị bệnh, rất ôn nhu, rất ôn nhu!
Nếu hắn cả đời cõng mình thế này, thật là tốt biết bao!