"Em có để yên không?" Lục Minh không chịu nổi nhà đầu Ôn Nhu kia, ngạc nhiên, sao có thể gọi là sắc lang biến thái, cái này gọi là tình thú trong chuyện yêu đương.
"Biến thái đáng chết, biến thái đáng chết..." Quả ớt nhỏ Ôn Nhu này tiến bộ hơn trước, trước đây, khẳng định là sẽ đỏ mặt chạy trốn, bây giờ hiểu được trước tiên trộm được một lọ lục thần hoàn đồng hoàn rồi mới chạy trốn, điều này làm cho Lục Minh không còn gì để nói. Hắn rất muốn nói cùng nàng, ăn lục thần hoàn đồng hoàn như vậy, dường như một đoạn thời gian dài nàng không lớn được, tiểu nhũ muốn lớn căn bản là không có khả năng, mệt cho nàng mỗi ngày còn bảo Gia Gia đun sữa đu đủ cho nàng.
Hơn nữa tự nàng ăn lục thần hoàn đồng hoàn thì thôi, lại còn thường xuyên đưa cho Tiểu Đậu Đậu ăn, điều này càng làm người ta không nói thêm được gì.
Cảnh Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Lục Minh, hỏi: "Nữ hài tử hôm qua đưa vòng ngọc cho Giai Giai, cao một thước bảy, thân thể mảnh mai, tay chân thon dài, áo đen quần đen, ăn mặc giống trang phục cổ xưa. Sau lưng nàng còn có một mái tóc thật dài, trên mặt che lụa mỏng, cả người giống như cái bóng, con ngươi trong mắt rất đen, giống như vực sâu thâm bất khả trác vậy, nhìn người ta có một loại cảm giác cổ quái, nàng là ai?"
Lục Minh nghe thế, có chút mồ hôi, đây chính là tiểu nhã đầu nhà họ Vũ hàng năm tìm mình khắp nơi để báo thù rửa nhục, tên gọi cụ thể là gì mình không nhớ rõ, nhưng hình như có một chữ Ảnh.
Hiện tại hắn bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là nàng nhìn thấy mình và Mục Thuần di chơi trò chơi, thể nào Trầm Khinh Vũ lại biết rõ như vậy.
Nàng khẳng định là chịu sự ủy thác của Trầm Khinh Vũ, đưa vòng tay tới cho Giai Giai. Nhưng, tại sao phụ thân bạo quân và mẹ cùng Trần Khinh Vũ đi tới nhà nàng chứ? Bạo Quân sang năm phải quyết chiến cùng với ai? Lục Minh thật sự là trăm điều suy nghĩ không giải thích được! Duy nhất có thể khẳng định chính là. Tiểu nha đầu hiếu thắng nhà họ Vũ kia, khẳng định là bị Trần Khinh Vũ thuyết phục, cho nên mới thay nàng làm đứa sai vặt. Lục Minh nghĩ như vậy, thầm nói không ổn, một Trầm Khinh Vũ tới đây đã đủ đau đầu. Giờ lại thêm một nha đầu nhà họ Vũ vừa hiếu thắng vừa lợi hại, nhà này còn không long trời lở đất sao?
"Không biết, hình như là cháu gái của Vũ gia gia, anh không biết nàng, nhưng cùng nàng đánh qua mấy lần" Lục Minh chỉ nói thật với Cảnh Hàn.
"Nàng ta lợi hại hay là Niếp hồ ly lợi hại?" Cảnh Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, con mắt giá lạnh nhìn Lục Minh, hỏi.
"Các em đừng động thủ, em và thêm cả Thanh Lam cũng không phải là đối thủ của nàng ta… Anh trước đây cũng phải rất vất vả mới có thể đánh bại được nàng. Nàng cực kỳ am hiểu ám sát và đánh lén, lại nội ngoại kiêm tu, phi thường đáng sợ, các em ngàn vạn lần đừng đánh với nàng ta. Anh cảm thấy trong đội ngũ trẻ tuổi không ai là đối thủ của nàng ta, nàng ta là một dạng võ si, ra tay vô tình… Anh không thích nàng. Chỉ là gặp qua vài lần, các em đừng có ghen!" Lục Minh hù dọa một câu, nghĩ tầm cha mẹ Bạo Long vẫn thường thở dài nha đầu kia đáng tiếc là nữ hài tử, bằng không khẳng định so với mình còn muốn tiến bộ hơn, về phần Vũ gia gia, lại càng coi nàng là bảo khố, nếu không phải hai lão già này bình thường nói khoác, gia gia cũng không cố ý bảo mình đi đánh bại nàng.
"Không có, em chỉ hỏi một chút" Cảnh Hàn trong lòng có chút chua xót, nhưng thấy Lục Minh ôm chặt lấy mình. Trong lòng lại chuyển sang có chút ngọt ngào. Băng sương trong mắt lập tức tan ra, lộ ra sự ôn nhu.
Tại một góc chợ bán buôn rầm rộ hưng thịnh. Mấy người Hoắc Vấn Dong và Tiểu Hoa MM đang mua các loại nguyên liệu để nấu ăn.
Các nàng muốn khác với những ngày thường, cũng vì chuẩn bị rèn luyện cho cuộc thi thần ăn. Lượng ít, chủng loại phức tạp hơn nữa lại phải đảm báo chất lượng, cho nên ngày hôm nay chuyên đi bộ tại chợ bán buôn để nhập hàng. Các nàng không phát hiện ra, có hai bóng đen của nam tử, đang chốn ở chỗ tối tăm khe khẽ nói nhỏ: "Chờ các nàng đi tới đây, thì bắt lấy các nàng, ta hỏi luôn tại đây xem bom điều khiển từ xa cuối cùng làm sao mà bị phát hiện, việc này Mục tiên sinh chung quy cảm thấy có chút kỳ quái…"
"Cẩn thận, bây giờ không phải lúc gây náo loạn, ngươi phun khói mê có hiệu quả không? Đừng để hỏng!" Trong đó có người còn có chút lo lắng.
"Việc này ta dám cam đoan trăm phần trăm là có thể làm được, chỉ cần hai ba phút, ta có thể moi ra toàn bộ chuyện này, trừ khi các nàng không biết nội tình. Theo điều tra, lúc ấy có vài người ở trong phòng, đặc biết là người mang vết sẹo kia, còn có con gái của hoa thương Nguyễn Hữu Vạn, kỳ lạ hơn chính là, mặt các nàng tốt nhanh như vậy… Việc này ta nhất định phải hỏi cho ra, báo cáo lên trên! Này, các nàng đi tới bên đây, ngươi mau đi dụ các nàng, trước tiên dụ cái người trên mặt có vết sẹo kia!" Bóng đen hơi thấp chạy vào trong ngõ nhỏ, mở một cánh cửa cuốn tiến vào trong.
Cái bóng đen hơi cao chạy đến, hướng về phía Hoắc Vấn Dong các nàng cười hì hì hỏi: "Muốn hàng tốt phải không? Khỉ mặt diều hâu hai trăm, tê tê ba trăm, quạ núi có răng ba trăm tám, thấy các ngươi đều mua thứ tốt, ta hỏi một chút, nếu như các ngươi không có ý kiến, ta đi đây!"
Hoắc Vấn Dong vừa nghe, hay thật, đều là hàng quốc cấm, nếu như có thể có được, cho dù không vào được thực đơn của thần ăn, làm cho tiểu tử Lục Minh một bữa cơm no đủ, hắn cũng sẽ khen tay nghề của mình? Vì vậy ngăn đối phương lại, dò hỏi: "Hàng ở đâu? Đưa bọn ta tới xem? Nếu như hàng mới như lời nói, chúng ta có thể mua rắn, lại mua diều hâu… Dẫn đường đi!"
Bóng đen là một trung niên gầy gò, tóc húi cua hói trán, hai tay thô ráp, đôi mắt lóe ra sự giảo hoạt không tương xứng với bề ngoài.
Hắn xoa xoa tay, hắc hắc cười nói: "Không được, muốn đi, chỉ có thể đi một người, những người khác đều đứng ở cửa ngõ chờ, ta chỉ có thể dẫn một người đi xem hàng, nếu không, cô nương đậm người này theo ta tiến vào, xem một cái, hai ba phút đồng hồ, được thì trả tiền, không được thì dẹp luôn!"
Mấy người Hoắc Vấn Dong và Tiểu Hoa MM thấy người này tuy rằng xảo trá, nhưng cũng không nghi ngờ, dám làm ăn trái pháp luật khẳng định không phải là người tốt.
Thế nhưng Hoắc yêu nữ lúc này trong lòng lại muốn mua, vừa thấy ngõ nhỏ không sâu, hơn nữa chỉ có một cửa, cắn răng một cái: "Ta đi theo ngươi nhìn xem, Tiểu Hoa tỷ, Cam Điềm các ngươi ở bên ngoài chờ ta, nhiều nhất nhìn một cái rồi ta đi ra" Tiểu Hoa MM nghĩ thầm bảo an tuần tra cách đó không xa, hơn nữa mình phát động hết sức bóp chết tên quỷ gầy gò trước mặt là điều có thể, cho hắn thêm một lá gan nữa, cũng không dám làm bừa? Nói một câu xem hai phút, không được thì đi ra.
"Các ngươi muốn nhìn lâu, ta cũng không cho, làm ăn kiểu này không thể lôi kéo, đi thì đi, không đi thì thôi, lôi lôi kéo kéo để cho người ta nhìn thấy, ta còn không tiêu đời!" Trung niên gầy gò thúc giục mau mau, tự mình cúi đầu khom lưng, lén lút đi trước dẫn đường.
Mấy người Tiểu Hoa MM không có nghi ngờ hắn nhiều, nhìn Hoắc Vấn Dong đi cùng hắn.
Cam Điềm tinh quái còn đuổi theo. Nhẹ giọng bảo Hoặc Vấn Dong tốt nhất là đừng ở bên ngoài ngõ nhỏ xem hàng, tất cả mọi người có thể nhìn thấy nàng, không thì quay lại.
Hoắc Vấn Dong gật đầu, cũng đi theo trung niên gầy gò kia vào trong ngõ nhỏ. Trung niên gầy gò nhanh như chớp chạy tới cạnh cửa cuốn, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Lại hạ giọng nói: "Nàng đến đấy, ngươi mau chuẩn bị phun khói cho tốt!" Bên trong bỗng nhiên vươn ra một bàn tay, sở lên cổ của hắn, trung niên gầy gò nghe thấy một tiếng vang giòn rất kỳ quái, còn chưa có phải ứng gì, liền phát hiện mình đã rời vào tối tăm vô tận.
Thi thể của hắn bịch một tiếng ngã trên mặt đất, khiến Hoắc Vấn Dong sợ tới mức thiếu chút nữa hét ầm lên.
Nàng nghe thấy một âm thanh trong suốt như suối đá trong rừng từ trong bóng tối truyền ra: "Sau này không được tùy tiện tin tưởng người khác, cũng không được tùy tiện đi theo người ta tới chỗ nguy hiểm. Không phải mỗi một lần, đều có người kịp thời tới cứu ngươi, về đi!"
Hoắc Vấn Dong sợ tức mức dứt khoát gật đầu, lại nhanh chân bỏ chạy. Vọt ra bên ngoài cạnh chúng nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch
Mấy người Tiểu Hoa MM cũng không hiểu điều kỳ quái, sao trung niên gầy gò kia lại lập tức ngã xuống đất? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
"Rất đen. Con mắt rất đen, có giọng nói… Chúng ta đi mau!" Hoắc Vấn Dong sợ tới mức mất hồn mất vía, kéo chúng nữ nhanh chóng chạy trốn, ra khỏi chợ, tức tốc lên taxi rời khỏi. Trong bóng tối kia người có âm thanh vô tình lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, nói: "Chị Trầm, rõ ràng là hai yêu quái Hắc Hà, có nên bàn bạc với hai người họ không?"
Giọng nói của Trầm Khinh Vũ trong điện thoại di động vang lên: "Không cần, đều là tiểu nhân vật! Hình Thiên Phong có một đồ đệ tới đây, hình như là Tà Dương. Ngươi đi điều tra hắn. Ta xem lén cuốn sổ của đại tỷ, phát hiện Mục Chi Hiên còn mời một sát thủ tên là Ảnh Sát. Có lẽ hai người sắp tới kia có cái gì đó mờ ám".
Giọng nói vô tình vâng một tiếng, hỏi: "Muốn điều tra bọn họ rõ ràng chứ?"
"Tà Dương được Hình Thiên Phong chân truyền. Một thân khổ luyện Thập Tam Thái Bảo, sợ rằng có chút thực lực, bằng không đại tỷ đã không viết tên hắn vào trong cuốn sổ, còn Ảnh Sát kia, hình như bài danh cũng cao dã man, trước hết đi xem đi! Làm việc nhỏ nhẹ, đừng để cho tên kia biết, tên kia là đại nam tử có tâm tính, có sĩ diện rất cao, hắn ghét nhất người khác quản những chuyện vớ vẩn của hắn, được rồi, hôm nay ta sẽ tới tìm hắn, ngươi có muốn cùng đến hay không?" Trầm Khinh Vũ cuối cùng khẽ hỏi một câu.
"Không, ta nhìn thấy hắn, sẽ không nhịn được động thủ với hắn" Giọng nói vô tình nhẹ nhàng từ chối.
"… Thực ra như vậy cũng tốt!" Trầm Khinh Vũ yên lặng nửa ngày, cuối cùng thở dài một hơi: "Nếu ta có một thân võ công như nàng thì tốt rồi, đáng tiếc ta không thích hợp để luyện võ".
Hoắc Vấn Dong ở trong taxi run rẩy nửa ngày, vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho Lục Minh.
Vừa nói chuyện, Lục Minh lúc đầu kinh ngạc, sau đó tức giận, cuối cùng cũng không hiểu điều kỳ quái, ai phái người đi theo bảo về Hoắc Vấn Dong? Bạo Quân khẳng định không có khả năng, chẳng lẽ là mẹ? Hình gia gia hay là Trang Thần lão nhân? Nhưng trước tiên vẫn an ủi Hoắc yêu nữ: "Đừng sợ, không sao đâu, ở đâu thế? Ta tới đón các nàng! Được rồi, ta tới Phương Phỉ Uyển, cô đừng sợ, có ta ở đây rồi!"
Giai Giai và Cảnh Hàn nghe Lục Minh nói chuyện này, lại rất kinh ngạc.
Niếp Thanh Lam vỗ tay một cái: "Mọi người đừng đoán, qua đó hỏi Hoắc Vấn Dong một chút chẳng phải sẽ biết! Chẳng qua, Lục Minh và Giai Giai đi thôi, ta và Cảnh Hàn ở lại nhà!" Thực ra nàng cũng muốn đi, nhưng trong nhà còn một mình Tiểu Diệp, nếu mọi người cùng đi, nàng xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Vì để an toàn…, Niếp Thanh Lam cuối cùng quyết định cùng Cảnh Hàn ở lại, để Lục Minh và Giai Giai tới vườn Phương Phỉ điều tra.
"Ta, ta cũng ở lại chờ tin tức xấu đi!" Giai Giai lo lắng mình sẽ làm liên lụy đến Lục Minh, tuy rằng rất lo lắng cho Hoắc Vấn Dong, nhưng nàng biết, ở nhà se càng an toàn.
"Cũng đúng, anh sẽ mau chóng trở về!" Lục Minh gọi điện thoại cho đội trưởng đội bảo an Đỗ Tử Liên, bảo hắn dẫn người tới khu lân cận tuần tra, đừng để người khả nghi tới gần, lại hướng về phía Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Giai Giai và Tiểu Diệp: "Có lẽ là sợ chuyện không đâu một hồi, tuy rằng bây giờ còn chưa rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng khẳng định đối phương không có ác ý với chúng ta, bằng không mấy người Hoắc Vấn Dong cũng không thể an toàn. Các ngươi yên tâm, ta sẽ nhanh chóng trở lại, Mục Chi Hiên và Hình Thiên Phong không dám trắng trợn làm chuyện này, Làm Hải có rất nhiều thế lực to lớn ẩn hình, đều có tác dụng uy hiếp bọn họ, bọn họ không dám dính vào!"
Lục Minh tới vườn Phương Phỉ, lúc hắn rời đi không lâu, chiếc xe Lincoln có rèm che của Ôn Hinh phu nhân đã trở lại. Trở về không phải là Ôn Hinh phu nhân, cũng không phải Ôn Nhu, mà là một nữ hài tử khác…
Khi Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Giai Giai và Tiểu Diệp thấy rõ trên lưng nữ hài tử có một cái túi nhỏ mỉm cười đi tới, toàn bộ đều sợ ngây người.