Lục Minh thầm nghĩ, trước kia mỗi lần trong lòng xuất hiện cảm ứng, thì trong thực tế, đều nhất định sẽ phát sinh, không vô duyên vô cớ có tâm linh cảm ứng.
Có đôi khi, tựa hồ như có thể thay đổi, ví dụ như Mục Thuần ngồi trên vòng đu quay, chính mình trước đó đã có báo động.
Lúc ấy đã khuyên Mục Thuần, nhưng nàng vẫn cố tình không nghe, cuối cùng bị treo lơ lửng nửa ngày. Nếu lúc ấy kiên quyết không ngồi, thì sẽ không bị nhốt trên đó, vậy thì kết quả của tâm linh sẽ bị thay đổi, nhưng ngẫm lại, vậy cái tâm linh này chẳng lẽ có sai lầm? Nếu dự cảm có thể sai, vậy không bằng không sai, vì ít nhất còn có thể chuẩn bị tâm lý.
Nếu mạnh mẽ thay đổi kết quả, có lẽ sẽ không có chuyện kỵ sĩ đạo tặc và nữ hoàng bệ hạ, cũng không biết nàng là con gái của Mục Chi Hiên, nếu là như vậy, có lẽ sinh mệnh của mình sẽ lệch ra khỏi quỹ đạo, lúc đó thì chính mình cũng không thể nắm bắt, cũng không thể cảm ứng ...
Lục Minh nghĩ đến đây, trong lòng hoảng sợ.
Bây giờ không thể nói trước là có thể thay đổi những nguy hiểm phát sinh trong tương lai hay không, ít nhất là phải bảo đảm, quyền chủ động vĩnh viễn nằm trong tay mình mới được.
Nếu mình đã có tâm linh cảm ứng, cứ như vậy sẽ chủ động nắm bắt, cũng không tránh né tiêu cực.
Cái gì đến, nó sẽ đến!
Bây giờ mình đã không còn như trước kia, bây giờ mìn đã luyện thành tầng thứ mười của Đồng Tử Công, có tiểu viên mãn chi cảnh, có tâm linh cảm ứng, có trữ vật không gian một mét khối, còn có tiên thiên chân khí, còn có cả các loại linh dược và súng lục giết người vô tội, có được các vật phẩm mà người thường không thể có, thì sợ gì ... Nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, không sợ mưa gió, không sợ gian nan hiểm trở! Hơn nữa, mỗi lần mình chiến thắng nguy hiểm, đều tiến thêm một bước dài siêu việt, đều tiếp nhận những thử thách cùng phần thưởng lớn hơn. Chính mình hẳn là nên hoan nghênh những nguy hiểm này mới đúng, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng đặt đến đỉnh của cường giả thế giới, mới có thể nhìn xuống chúng sinh.
Trong lòng Lục Minh nghĩ thế, nhất thời dũng khí tăng lên gấp trăm lần, cảm thấy cả người đầy sức mạnh.
Thừa dịp các nàng còn chưa đến, lặng lẽ mở cửa phòng Ôn Hinh phu nhân nhìn lén. Phát hiện ra nàng đang tập trung tinh thần xem văn kiện, chuyên chú vô cùng, khác hẳn với vẻ tao nhã bình thường, trái tim hắn không nhịn được đập mạnh hơn nhiều.
Đi xuống của Shangrila chờ một lát, Hạ Linh lái xe tiến vào, thấy Ngu Thanh Y khẩn trương vẫy tay về phía mình.
Hai nàng hôm nay ăn mặc có chút bảo thủ, đầu đội nón che nắng lớn, trên mặt đeo kính mát lớn, áo sơ mi trắng cùng với quần jean dài. Ngu Thanh Y còn mang thêm một đôi bao tay dài, phỏng chừng cô gái này sợ cánh tay bị phơi nắng cháy đen đây. Các nàng thấy Lục Minh mặc áo sơ mi trắng, quần tây cùng với giầy da sáng loáng, vô cùng đẹp trai, không khỏi giễu cợt hắn nói : "Sao mặc đẹp quá vậy, muốn ra ngoài kua gái à?"
"Phải hy vọng được các chị cho phép"Lục Minh cười haha, ngồi vào trong xe.
"Không cho phép đẹp như vậy!"Trong lòng Ngu Thanh Y đương nhiên thích, nhưng nàng vẫn lấy ra từ cái túi một cái kính mát đen, xoay người lại, đeo cho Lục Minh.
Cuối cùng nhìn xem, phát hiện ra Lục Minh đeo kính này vào càng đẹp lạnh lùng hơn, trong lòng nàng vui rất nhiều, nhịn không được đưa tay lên vuốt ve mặt của Lục Minh, cười nói : "Nhìn em thật là đẹp trai, oa, bại hoại, không được cắn chị!"Nàng vừa thấy Lục Minh há mồm ra, sợ đến mức rút tay về, sau đó kéo cái kính xuống không thèm để ý đến hắn nữa, hành động vô cùng đáng yêu, giống như một cô gái đang hờn dỗi động lòng người.
Đi dạo phố với gái chẳng khác nào làm tù khổ sai, chẳng qua sau này Lục Minh không thể thiếu màn này.
Bởi vì một người chỉ có một bạn gái, mà đã đi đến nổi nhũn hai chân ra, còn hắn bây giờ lại quen với bao nhiêu cô? Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam, Giai Giai ... chuỗi ngày khổ cực còn chưa thật sự đến mà _._!
Chẳng qua, thằng khốn nạn Trần Tranh lại phán rằng, cuối tuần nằm ngủ trên giường tuy thoải mái, nhưng hắn vẫn luôn hy vọng có thể cùng mỹ nữ đi dạo phố, quản chi bị nàng cưỡng bức lao động, làm trâu làm ngựa cho nàng, mấy cái đó vẫn còn tốt hơn mộng xuân trên giường gấp ngàn vạn lần ...
Dọc đường đi không có chuyện gì, đi dạo hai giờ, Hạ Linh và Ngu Thanh Y đều cảm thấy mệt, vì hôm nay cùng đi với Lục Minh, cho nên hai nàng thu hoạch khá nhiều.
Trong tay Lục Minh là bốn góit o, chính là chiến lợi phẩm của các nàng, trong đó có một cái túi đựng đồ lót gợi tình, tuy rằng lúc ấy Lục Minh đứng ngoài cửa tiệm đồ lót không vào, nhưng vẫn nghe thấy cô bán hàng giới thiệu loại này cho Hạ Linh và Ngu Thanh Y, nói một cách trắng trợn, nào là có thể khơi dậy dục vọng của lang lang, rồi cái gì mà bảo vệ sức khỏe, rồi abc xyz, nói chung là làm cho Hạ Linh và Ngu Thanh Y động tâm.
Áo lót thì không nói, vì có thể nhìn mấy em ma nơ canh hay trên tấm quảng cáo là có thể thấy, nhưng hai cái quần tí ti kia, quả thật là làm cho Lục Minh nuốt nước miếng.
Cái vật nhỏ ấy mỏng như cánh thiên thần, phía trước để trống rất nhiều, rồi còn có chút hồng nhạt nữa, mặc vào phỏng chừng như không mặc gì vào, hơn nữa càng hấp dẫn hơn, ngoài ra, từ cái khoảng trống nho nhỏ kia, có thể nhìn thấy "lũ vỡ đê"ra ngoài...
Không biết Hạ Linh và Ngu Thanh Y mặc vào sẽ như thế nào nhĩ? Lục Minh mặc dù tưởng tượng không được, nhưng vẫn cảm thấy ở dưới nó cứng cứng.
Nhiều lần Lục Minh muốn móc ra thưởng thức, nhưng mỗi lần động thủ thì hai nàng đều như vô tình quay đầu lại nhìn hắn.
Cho nên, không còn biện pháp, đành phải giả bộ làm một đứa nhỏ ngoan.
"Ăn cướp!!!"Con phố đối diện truyền ra tiếng ầm ĩ, một thằng con trai cầm lấy một cái túi chạy rối loạn, phía sau là một đại thẩm đầy đặn đang đuổi theo.
Nếu tên cướp này chạy qua trước mặt, Lục Minh sẽ dùng chân đạp vào mặt hắn, nhưng đang ở đường đối diện, hắn cũng lười để ý, hơn nữa giữa đường xe nhiều như nước, căn bản là không thể chạy qua đường, ngoài ra đây không phải là Lam Hải, cảnh sát HongKong đông như kiến, chỉ là một tên giựt túi, tin chắc rằng vài phút sau sẽ bắt được hắn, Lục Minh hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt chờ mong của hai nàng, coi như không thấy gì cả.
"Ngu ngốc, đây là cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đó!"Ngu Thanh Y dùng tay đánh hắn, oán trách hắn không biểu hiện trước mặt mình.
"Nếu quả thật là anh hùng cứu mỹ nhân, em đã sớm ra tay rồi, nhưng cái này là anh hùng cứu đại thẩm đó, em mới mặc kệ"Lục Minh nhìn thấy ở góc đường có hai cảnh sát, lập tức cười nói : "Đó không phải cảnh sát sao? Đây không phải là trong phim đâu, chị thấy chưa, tên giựt túi đã chạy đến trước mặt cảnh sát kìa"
"Không đúng, hắn đã chạy tới ..."
Ngu Thanh Y vốn muốn nói là nếu làm anh hùng cứu đại thẩm xong, có lẽ đại thẩm có con gái xinh đẹp, nhưng chưa kịp giễu cợt Lục Minh thì, tên giựt túi kia thấy cảnh sát trước mắt, vội vàng chạy qua đường. Trong cái làn xe đông như kiến mà chạy như bay qua, thiếu chút nữa đã thành liệt sĩ rồi.
Lục Minh nhìn thấy cũng đổ mồ hôi, có cần khoa trương vậy không? Chỉ là một cái túi thôi mà.
Trong túi của đại thẩm thường bỏ giấy vệ sinh và gương, có lẽ có chút tiền lẻ, nhưng chỉ vì một ít giấy vệ sinh và tiền lẻ mà nằm dưới bánh xe, tin tưởng rằng cái thảm cảnh kia chính là, chết không nhắm mắt!
"Cút ngay! Cút, cút ngay ..."
Tên giựt túi kia đầu đầy mồ hôi mặt thì trắng bệch, hắn vừa mới tìm được đường sống trong chổ chết, trong lòng hẳn vẫn còn sợ hãi, nhưng đối diện còn có hai người cảnh sát chuẩn bị qua đường đuổi theo, gấp đến độ quát nạt um sùm, rồi bỏ chạy rất nhanh. Ngu Thanh Y bảo Lục Minh ra tay, nhưng hắn lại nhớ đến lời dặn của Ôn Hinh phu nhân, nàng dặn hắn đừng gây chuyện. Có chuyện gì thì tìm cảnh sát, nên lập tức ngẩng đầu lên trời, coi như không thấy nàng ta đang khẩn cầu.
Trên đường đều là cảnh sát, sau lưng còn có hai người đang đuổi theo, cần gì mình phải ra tay.
Lục Minh tuy rằng không tính ra tay, nhưng vẫn âm thầm bảo hộ cho hai nàng, phòng ngừa chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Tên giựt túi đã chạy tới, chưa kịp hét mở đường với Ngu Thanh Y thì Hạ Linh đã ra một đòn judo, quật tên này ngã xuống đất, kéo tay vặn về phía sau, tên này bị hạ lịnh khống chế, phát ra những tiếng hét như lợn bị thọt huyết.
"Mạnh, chị rất lợi hại!"Lục Minh giơ ngón cái a.
"Hừ!"Hạ Linh đắc ý, đem khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, cái mũi như muốn nở rộng ra, không phải chỉ là một tiểu tặc sao? Còn phải cầu Lục Minh ra tay à? Chính mình ra tay cũng được!
Hai cảnh sát phía sau, một nam một nữ, nam nhanh chóng tiếp nhận, chế trụ tên cướp, còn nữ cảnh sát anh khí ào ào kia lại cảm ơn Hạ Linh, cao hứng nói : "Cảm ơn cô, nếu không có cô giúp đỡ, phỏng chừng chúng tôi phải đuổi đến hết hơi ..."
Hạ Linh mỉm cười, nói là cái gì mà chút lòng thành.
Rồi nàng quay đầu lại hướng Lục Minh, đầy đắc ý, tỏ vẻ muốn được khen ngợi.
Ngu Thanh Y cũng cô cảnh sát biểu dương và an ủi, cuối cùng, cô ta đi đến trước mặt Lục Minh, hắ nói là không cần khen, trừ bạo an dân là việc mà người hiệp nghĩa phải là, chẳng ai ngờ cô ta nghe xong, trợn mắt lên nhìn, mang theo vẻ giận dữ chất vấn : "Cái gì? Anh còn muốn được khen ngợi? Anh là đồ nhát gan, đối mặt với kẻ xấu mà lui bước, để cho một cô gái ra tay, anh không biết xấu hổ hả? Lỡ như nàng ta xảy ra chuyện thì sao, anh biết ăn nói với lương tâm của mình như thế nào? Anh có phải là đàn ông không vậy, sao mà vô dụng đến thế ..."
Cô cảnh sát mở miệng ra làm một tràn như AK47, khiến cho Lục Minh xém tí đã vùi mình trong nước miếng.
Lục Minh cuối cùng gãi đầu, chóng mặt nói : "Vậy cô muốn tôi nên làm thế nào?"
"Trong thời khắc nguy hiểm thì anh nên đứng ra bảo vệ cho bạn của anh, anh là một thằng đàn ông,vĩnh viễn phải nhớ lấy điều này! Nhìn tướng tá cao to thế này, mà lại sợ một tên cướp đến nỗi núp sau lưng hai cô gái, anh thật kỳ cục, anh có phải là đàn ông không thế?"Nữ cảnh sát càng nói càng nổi điên.
"Thật ra thì ... tôi là một thằng đàn ông đúng nghĩa, nếu cô không tin, tôi có thể móc ra cho cô xem ..."Lục Minh nhỏ giọng biện giải cho mình.
"Anh còn dám đùa giỡn lưu manh trước mặt tôi?"Nữ cảnh sát vừa nghe, lửa giận ngút trời, túm lấy cổ áo của Lục Minh.
"Đúng, đúng, móc ra, móc ra cho nàng ta xem đi!"Ngu Thanh Y chỉ sợ thiên hạ không loạn, cao giọng ồn ào, những người thích náo nhiệt đã bu quanh lại, mọi người vốn muốn xem cảnh bắt cướp, sau đó liền có kịch hay, tất cả đều cười trộm, mọi người muốn nhìn thử xem, tiểu tử này sẽ móc cái thứ kia ra thế nào, chứng minh rằng mình là đàn ông.
Còn có người ác ý đoán rằng, cô cảnh sát này sau khi nhìn thấy thứ kia xong, sẽ có phản ứng như thế nào?
Ngu Thanh Y và Hạ Linh đều lấy tay che miệng cười, kỳ thật các nàng không ngờ lại xảy ra như vậy.
Rõ ràng làm chuyện tốt, tại sao nữ cảnh sát này còn bất bình? Cho dù Lục Minh nhìn không thuận mắt, nhưng cũng không cần phải phê bình như vậy.
Cho nên các nàng có lòng giúp Lục Minh, làm cho cô cảnh sát xấu hổ một chút, đỡ phải nói ra những lời nói kia. Trong lòng Hạ Linh và Ngu Thanh Y đều hiểu được, Lục Minh nhất định sẽ phản kích, cho nên âm thầm hỗ trợ hắn, cổ vũ cho hắn.
"Anh vừa nói cái gì?"Nữ cảnh sát thấy mọi người bu quanh đang cười nhạo mình, tức giận càng tăng lên, trừng mắt nhìn Lục Minh, gằn giọng hỏi.
"Tôi nói là, tôi muốn chứng minh cho cô biết tôi là đàn ông, chuẩn bị móc ra cho cô xem ..."Lục Minh giơ hai tay lên cao, làm bộ vô cùng khiếp sợ, nhưng lời ra khỏi miệng, lập tức làm cho mọi người cười ầm lên, đặc biệt là những người đó, nghe vậy càng kích thích hơn, nhất thời ồn ào, kêu Lục Minh móc ra, móc cho nữ cảnh sát xem!