Phương Phỉ uyển, tầng năm.

"Lăng Tuệ nữ sĩ, thẻ khách quý của bà đã làm tốt, cảm ơn bà đặt chỗ tại khách sạn Phương Phỉ Uyển chúng ta, bà là người khách đàu tiên đặt chỗ nửa năm. Trang tỷ đặc biệt căn dặn tôi cấp cho bà ưu đãi năm phần trăm. Sau này bất luận bà ở bao lâu, đều có thể dùng cái giá này, mặt khác, khách sạn chúng ta có cái ngày lễ hoạt động ăn mừng gì, bà đều được xếp vào khách mời". Giai Giai đưa cho mẫu thân Lăng Tuệ một thẻ quý khách thì lại đưa thêm "Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang" tự mình điều chế, mỉm cười nói: "Lăng Tuệ nữ sĩ, ngày hôm nay tôi làm một bát canh, làm được khá nhiều, xin mời nếm thử, mong bà không nên chê cười".

"Cô, cô làm cho tôi?" Lăng Tuệ sắp sợ ngây người.

"Tôi làm cho vị hôn phu của tôi, làm được có chút hơi nhiều, cho nên cầm tới mời mọi người thử xem mùi vị". Giai Giai lễ phép cúi chào một cái, nhẹ giọng nói: "Tôi không quấy rầy Lăng Tuệ nữ sĩ nghỉ ngơi nữa".

"Chờ một chút, trước tiên đừng đi, tôi buồn, đang muốn tìm một người để cùng tôi tâm sự, cô có thể lưu lại trò chuyện với tôi một lúc chứ?" Lăng Tuệ trong lòng căng thẳng.

"Nếu như là trò chuyện một hồi..." Giai Giai khẽ gật đầu: "Lăng Tuệ nữ sĩ, vì sao lại một người trọ ở Phương Phỉ Uyển chúng ta chứ? Hơn nữa một lần trọ chính là nửa năm, nếu có cái khó khăn gì, cho dù chúng ta không có cách nào hỗ trợ, nói ra mọi người nghe một chút, có lẽ là sẽ cởi ra được khúc mắc, tâm tình của Lăng Tuệ nữ sĩ sẽ nhẹ đi nhiều".

"Không, tôi không có gì, chỉ là tới Lam Hải, tìm, tìm một người thân". Lăng Tuệ hận không thể ôm Giai Giai khóc lớn một hồi, nói cho nàng sự thật, làm cho nàng rõ ràng, nàng chính là con gái mình thất tán hai mươi năm, hảo hảo mà gọi nàng là tâm can bảo bối, hôn nàng.

Nhưng mà làm sao mình mở miệng được chứ?

Người trong nhà không đồng ý, hơn nữa cũng có phần ước định kia.

Nếu không dám nhận, như vậy nói ra chân tướng. Ngược lại làm cho con gái tan nát cõi lòng. Nếu cũng không nghĩ tới, cũng không nhận nàng. Vậy còn cùng nàng nói chuyện này để làm gì? Như vậy chỉ làm lòng tan nát. Giai Giai nàng đã không phải lần đầu tiên. Tại trước đó không lâu, nàng bị mẹ nuôi dùng bốn mươi vạn bán... May là, người mua lại là Lục Minh, nam tử mà nàng thương yêu.

Mà khi hai người so sánh, mình có hơn mẹ nuôi, cũng không hơn chỗ nào... Mình chỉ là cho nàng một tính mạng. nhưng mẹ nuôi vẫn dưỡng dục nàng trưởng thành. Tuy rằng tham tiền, hiện thực một chút, trong lòng cũng không có phá hư hạnh phúc của con gái, còn đồng ý gả nàng cho Lục Minh. Hơn nữa cũng coi như là con ruột.

Mẹ nuôi kia tuy rằng hơi bợ đít một chút. Nhưng nàng vẫn là một người mẹ.

Mình thì hèn nhát. Biết rõ nàng là con gái của chính mình, lại không dám nhận. Rất sợ An An thương tâm. Hơn nữa trượng phu phản đối...

Xấu hổ. Thẹn với con gái nhu thuận này a. Lăng Tuệ vừa nghĩ tới đây, thiếu chút nữa rơi nước mắt xuống. Chỉ đành liều mạng dằn xuống nước mắt. Lăng Tuệ sợ mình khóc. Như vậy Giai Giai sẽ có phát hiện. Nếu như Giai Giai biết mình không dám nhận nàng...

Vậy trong lòng nàng, đau xót khổ sở đến nhỏ máu đi.

"Người thân này nhất định rất khó tìm đi, nếu như Lăng Tuệ nữ sĩ cần giúp đỡ, có lẽ chúng ta có thể hỗ trợ".

Giai Giai nghe xong hơi trầm tư, cuối cùng mỉm cười nói.

"Không, không cần, tôi từ từ, chậm rãi tìm là được". Lăng Tuệ trong lòng đau xót, con gái ngay trước mặt a, còn chạy đâu tìm nữa?

"Tôi rất ít tới Phương Phỉ uyển, nếu như Lăng Tuệ nữ sĩ bình thường buồn chán, có thể tìm Dung tỷ hoặc là Cam Điềm muội muội trò chuyện". Giai Giai nhìn thời gian một chút, lại hướng Lăng Tuệ hơi cúi người nói: "Vị hôn phu của tôi có lẽ đã về nhà, tôi phải trở lại làm đồ ăn cho hắn, Lăng Tuệ nữ sĩ, lúc rảnh rỗi lại trò chuyện! Bà thích món ăn gì, có thể bảo nhà bếp làm cho bà, đối với quý khách, chúng ta sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của bà". "Nhanh như vậy muốn đi sao?" Lăng Tuệ trong lòng không muốn, nàng vẫn muốn cùng con gái bảo bối trò chuyện cả ngày, đem cả thân hình mềm mại xem đủ, nhưng có cái lý do gì để lưu lại con gái chứ?

"Lăng Tuệ nữ sĩ, hẹn gặp lại". Giai Giai mỉm cười xua tay.

"Côi, vị hôn phu của cô có đúng là Lục Minh hay không? Chính là ông chủ của Phương Phỉ uyển, đúng hay không?" Lăng Tuệ đuổi theo ra cửa, hỏi.

"Đúng vậy, bà cũng đã gặp qua hắn sao?" Giai Giai dừng bước.

"Tiểu tử không tồi, hình như hắn là một bác sĩ?" Lăng Tuệ thực sự muốn hỏi, cũng không phải điều này, nàng loáng thoáng cảm thấy thái độ của nữ hài tử xung quanh đối với Lục Minh đều có chút bất đồng, đặc biệt Hoắc Vấn Dung kia làm kế toán, thu chi, một mình quản lý tầng ba, nếu như nàng cùng hắn không có chút quan hệ, làm sao có thể đem tất cả tài chính đều giao cho nàng? Vấn đề là, con gái mình mới là vị hôn thê của hắn, làm sao nàng chỉ lo ở nhà nấu cơm cho hắn, không giúp hắn coi chừng Phương Phỉ Uyển?

"Hắn biết rất nhiều thứ, nhưng không có một hình cụ thể, tựa như một đứa trẻ lớn xác... Hắn đối với tôi rất tốt". Giai Giai mỉm cười: "Canh này cũng là hắn dạy tôi làm, mùi vị cũng không tệ lắm, nhân lúc còn nóng bà thử xem trước đi, tôi đi đây!"

"Nói chuyện phiếm với cô, tôi rất hài lòng, chừng nào thì cô quay lại?" Lăng Tuệ mang chút mong đợi hỏi.

"Tôi không thường tới đây, nhưng tới nơi này, chủ yếu là cùng Dung tỷ ghi chép, bình thường tôi muốn ở lại trong nhà cùng hắn. Sắp tới , hắn có việc phải đi, hơn nữa Dung tỷ đang luyện tập trù nghệ tham gia đại hội Thực Thần, có lẽ là tôi sẽ tới tranh đua". Giai Giai lần thứ ba hơi khom người, mỉm cười nói: "Lăng Tuệ nữ sĩ, tạm biệt, hẹn gặp lại!"

"Tạm biệt!" Lăng Tuệ nhìn Giai Giai đi ra hơn mười mét, bỗng nhiên lau lệ ngân tren khóe mắt, đuổi theo đi tới, lớn mật kêu một tiếng: "Giai Giai..."

"Ân?" Giai Giai quay đầu lại, nhìn Lăng Tuệ, thần sắc kinh ngạc.

"Có thể gọi là dì được chứ?" Lăng Tuệ run giọng hỏi: "Không nên gọi nữ sĩ, gọi dì Lăng Tuệ, có thể chứ?"

"Dì Lăng Tuệ!" Giai Giai cừoi ngọt ngào, gật đầu: "Nếu như dì thích canh cháu làm, nếu như cháu làm nhiều, như vậy sẽ mang cho dì một chút, để dì chỉ điểm cho trù nghệ của cháu đi. Nói chuyện phiếm với dì, cháu cũng thật cao hứng, dì rất thân thiết, tựa như trưởng bối, lúc rảnh rỗi chúng ta lại trò chuyện".

"..." Nhìn bóng dáng con gái bảo bối rời đi, nhìn thân hình xinh đẹp của nàng tiến vào thang máy, Lăng Tuệ cũng không cầm được nước mắt nữa, lệ rơi đầy mặt.

Không biết tại sao, sau khi đi vào thang máy, vành mắt Giai giai đỏ lên.

Tại trước khi xuống đến lầu một, Giai Giai khẽ lau khóe mắt, cố gắng khôi phục tâm tình vui vẻ bình thường, vẫy tay cáo biệt với chị em, trở lại Phong Đan Bạch Lộ, trở về bên người hắn. Chỉ có tại trong vòng tay của hắn, tại trong che chở ấm áp của hắn , mình mới là một tiểu bảo bối có người thương yêu, có điều là bất kể thế sự ra làm sao, mình cũng chỉ là Giai Gia, vợ của hắn... Về phần cái khác, mình đều không quan tâm, người mẹ ở thành phố Xa Thủy kia, đã dùng bốn mươi vạn đem mình bán cho hắn. Cho dù như vậy, mình đều khôgn quan tâm, như vậy cái khác, mình lại càng không cần quan tâm.

Có một số việc, không biết rõ, mới là tốt nhất.

Hơn nữa, đối với mình mà nói, quan trọng nhất là hắn, là người yêu của mình.

Phong Đan Bạch Lộ, Giai Giai về đến trong nhà, phát hiện Avrile đang ngồi ở trong sảnh không ngừng cười trộm, lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn mặt không biểu tình, ngồi ở trên sô pha.

"Cảnh Hàn muội muội trở về rồi, Lục Minh đâu?" Giai Giai kỳ quái, bình thường nếu như Cảnh Hàn ngồi tại đại sảnh tọa, Lục Minh khẳng định chạy xuống đến gặp nàng, làm sao ngày hôm nay không thấy người đâu? Chẳng lẽ hắn đang chế thuốc? hay là luyện công?

"Tắm". Cảnh Hàn vừa nói như thế, Giai Giai rất là kỳ quái, ban ngày tắm rửa làm cái gì? Có điều là nhìn vẻ mặt cười trộm của Avrile, chợt rõ ràng, khẳng định là sắc lang Lục Minh động tâm, muốn đánh chủ ý với Avrile, bị Cảnh Hàn tình cờ thấy, khó nhịn lửa trong lòng, lại cực kỳ xấu hổ, mới chạy đi tắm sao? Trong lòng nàng âm thầm buồn cười, khẽ nói một tiếng: "Em đi gọi hắn xuống ăn!"

Cảnh Hàn biết Giai Giai gọi Lục Minh xuống ăn là giả, nàng tự cấp cho mình cơ hội cùng Lục Minh hóa giải xấu hổ.

Trong lòng không khỏi ấm áp, người vợ nhỏ này, trái lại thật sự rất làm cho người ta yêu mến.

Đối với Giai Giai, Cảnh Hàn rất thân thiện, nhưng đối với Avrile vừa tới đã nằm ở trên giường Lục Minh dụ dỗ hắn đánh lén. Cảnh Hàn chính là không có vẻ hòa nhã, có điều là trước khi Avrile tới, hiển nhiên đã tìm hiểu tính cách của các nàng rõ ràng, biết là muốn làm cho mỹ nhân mặt lạnh này thích chính là không dễ dàng, nàng không có để ý.

Chỉ ở sau khi nàng ở yên ấm thời gian dài, từ từ dung nhập vào cái đại gia đình này, vậy khẳng định có thể, muốn thoáng một cái muốn người ta vỗ tay hoan nghênh, vậy không có khả năng.

Hơn nữa, đổi lại là mình, tình địch từ xa ngàn dặm đến đây, sợ rằng sẽ cho nàng càng nhiều vẻ mặt không tốt hơn nữa.

"Lục Minh, anh tắm lâu chưa? Cảnh Hàn muội muội đã không còn tức giận nữa, có thể đi ra rồi!" Giai Giai nhẹ nhàng kéo mở rộng cửa, đem quần áo của Lục Minh tiến dần đi tới: "Thay quần áo sạch sẽ đi, buổi tối không cần tắm nữa!"

"Anh vừa mới tiến vào, Giai Giai, tiến đến giúp anh chà lưng đi!" Lục Minh bình thường không để ý cấm kỵ nhất chính là với Giai Giai, khi tắm thường gọi nàng hỗ trợ kỳ lưng, hưởng thụ sự hầu hạ của mỹ nhân, chỉ là Giai Giai xấu hổ, bình thường rất ít khi đáp ứng, vừa nghe Lục minh đưa ra yêu cầu, hơn phân nửa là sẽ quay đầu liền. Lục Minh cũng là thuận miệng đùa nàng. Không nghĩ tới Giai Giai thực sự vào, không để ý tới hắn đầy người là nước, gắt gao ôm chặt hắn không buông.

"Làm sao vậy?" Lục Minh có chút kỳ quái, Giai Giai ngày hôm nay làm sao thế?

"Đừng nhúc nhích, em muốn hảo hảo ôm anh một cái!" Giai Giai đem đầu gối tại trên vai hắn, nhẹ giọng thì thào.

Lục Minh đầu tiên là ngạc nhiên, đem nàng ôm chặt, thật lâu.

Giai Giai ôm lấy Lục Minh, bỗng nhiên con mắt hàng mi dài của nàng mở ra, phóng xuất ra ý cười: "Em giúp anh cọ lưng đi! Ngồi xuống, em gội đầu cho anh trước!"

Trải qua một hồi vô cùng thân thiết, Giai Giai khôi phục lại vẻ vui sướng cùng ngọt ngào trước đây, tự mình cọ rửa cho Lục minh xong, sau khi mặc quần áo cho hắn hoàn tất, cao hứng khẽ hôn lên trên mặt hắn một cái. Lục Minh thấy nàng kiều dung như phấn, trong lòng chấn động mạnh, quyết định đùa người vợ nhỏ, nói muốn hầu hạ nàng vào tắm, móng vuốt sói sờ loạn trên dưới, Giai Giai e thẹn đẩy cái tay hư của hắn ra, mặt đỏ hồng chạy trốn ra.

"Giai Giai... Cô ấy làm sao thế?" Lục Minh gọi điện thoại đến Phương Phỉ uyển hỏi Hoắc VẤn Dung.

"A, có thể là nàng có phát hiện gì đó hay không? Nàng khóc?" Hoắc VẤn Dung không có nghe được Giai Giai cùng Lăng Tuệ nói chuyện, cũng không rõ ràng lắm chuyện đã xảy ra.

"Không khóc, nhưng giống như có tâm sự". Lục minh không hy vọng trong lòng Giai Giai có một tia không hài lòng, hắn đang muốn tìm một thời gian cùng Giai Giai nói chuyện, Hoắc Vấn Dung tại trước khi dập máy nói với một câu: "Đại phôi đản, anh không cảm thấy buổi tối ôm mỹ nhân dưới ánh trăng rất lãng mạn sao?"

"Cảm tạ Tiểu Mật, nếu như người vợ nhỏ giải được khúc mắc, lần sau anh cũng ôm em dưới ánh trăng". Lục Minh đại hỉ.

"Anh muốn mang em lên nóc nhà làm cái chuyện xấu kia sao?" Hoắc Vấn Dung rất hoài nghi.

"Vậy một bên phơi dưới ánh trăng một bên làm..." Lục Minh xấu xa cười rộ lên.

"Đại sắc lang!" Hoắc Vấn Dung nghe xong mắt trợn trắng, có điều là ngẫm lại nếu như hắn thật sự mang mình lên nóc nhà một bên phơi nắng ánh trăng một bên làm mấy chuyện xấu... Hoắc Vấn Dung phát hiện trong lòng thật là có chút chờ mong, hai chân trào ra thủy triều nóng, tim cũng đập nhanh, vội vàng khẽ hừ một cái, dập máy, bằng không liền không nhịn được muốn hắn qua đây.

Buổi tối, Lục Minh thật đúng là chấp hành". Hành động phơi dưới ánh trăng".

Chờ Giai Giai tắm rửa xong, xoa tóc đi ra, hắn ôm cổ cô gái nhỏ, tại khi nàng la hoảng lên , hôn lên môi anh đào của nàng.

Ngọt ngào kéo tới, trong lòng hạnh phúc nổi lên.

Giai Giai biết là mấy chuyện xấu, hai tay vòng qua ôm cổ của hắn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn, đợi khi thần trí của nàng thoáng tỉnh táo lại, phát hiện mình đã bị hắn ôm tới nóc nhà rồi... Trên bầu trời mặt trăng cong cong, sao một vài đám, cảm giác dưới bầu trời đêm vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, gió nhẹ thổi tới, trong gió mang theo sự tươi mát của thiên nhiên. Cảnh tượng đèn của vạn nhà ở dưới chân núi, đều ở trước mắt, nhìn không sót một cái gì... "Đáng tiếc, đêm nay không phải mười lăm, ánh trăng không tròn!" Lục Minh hơi cảm thấy tiếc nuối.

"Không, đây là đêm đẹp nhất!" Đôi mắt đẹp của giai Giai động tình, cúi sâu ngồi ở trong lòng của hắn, cánh tay ngọc ôm lấy cổ hắn, cùng hắn ôm nhau gắt gao, dâng lên đôi môi hồng ngọc cho hắn, không ngừng ngọt ngào hôn nghiêng ngả: "Em thật là cao hứng, Lục Minh, em yêu anh..."