"Vậy lúc ông chết thì sao? Chẳng lẽ ông muốn võ công của mình bị chôn trong quan tài!" Lục Minh cảm giác được lão gia nầy mặt ngoài tuy muốn chết, nhưng nếu thật sự chết, sợ rằng cũng không dễ như lão nói.
"Ta mấy chục năm trước tưởng rằng mình cũng sắp chết, không nghĩ kéo dài tới bây giờ" Ông lão vừa nói xong, Lục Minh thiếu chút nữa té xuống đất.
"Ông hết thuốc chữa rồi!" Lục Minh giơ ngón tay cái xuống đất, quyết định không để ý tới lão nữa để đỡ phải tức chết.
"Nghe ta nói đây tiểu tử, hay là chúng ta làm một giao dịch, cậu giúp ta coi chừng Ngu Thanh Y cùng sư tỷ Hạ Linh, ta truyền cho cậu vài chiêu? Kim chung tráo của cậu phòng ngự mặc dù tốt, nhưng công kích bị hạn chế, nếu học chiêu số trong Quỳ Hoa của ta, có thể dùng kim châm để công kích, chiến lực ít nhất tăng lên gấp đôi!" Ông lão dụ hoặc nói.
"Muốn tôi làm bảo mẫu sao? Không bàn nữa!" Lục Minh có chút tâm động, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng điều kiện đối phương.
Hình gia gia bắt mình chiếu cố Giang Tiểu Lệ là bởi vì nàng còn là học sinh. Chỉ cần ra oai hù doạ, thi hành chút giáo huấn, bắt nàng tới trường yên ổn học tập là xong. Còn Ngu Thanh Y là ai? Nàng là Đại Minh tinh, nếu mình chiếu cố nàng, chẳng phải là phải đổi thành cận vệ đi theo nàng chạy đông chạy tây khắp cả nước?
Loại giao dịch mất tự do này, Lục Minh căn bản không suy xét.
Chiếu cố người khác? Hắn còn đang muốn tìm người khác tới chiếu cố mình, việc này, ngàn lần không thể được!
Ông lão thấy Lục Minh không đồng ý. Có chút trầm ngâm, lại mở miệng nói: "Nếu không, ta truyền cho cậu "Thập bát khổ ngục"? Ta dám nói, võ công cậu tu luyện tới tầng mười tám, tuyệt đối có thể thành thiên hạ vô địch!"
Lục Minh lập tức lắc đầu: "Tôi cũng không phải kẻ ngu, tự mình chuốc lấy cực khổ! Thập bát khổ ngục hay là lưu cho người hữu duyên đi!"
"Tiểu tử. Cậu đúng là có mắt không tròng!" Ông lão trên môi hiện nét cười.
"Hay lão biểu diễn vài chiêu, nếu tư thế tiêu sái, tôi có thể xem xét…" Lục Minh cũng biết kì công khó có được. Nếu mình học xong Thập bát khổ ngục, hơn nữa không ngừng hấp thu ngọc thạch năng lượng. Tin rằng rất nhanh có thể đánh bại ông bố hắc ám của mình. Có điều, mỗi một tầng tương đương mỗi lần rơi vào một tầng ngục. Loại này luyện công thống khổ cũng quá đáng sợ?
Cách đó không xa, mọi người đang vây quanh minh tinh Lan Tỷ xin chữ kí, nói cười không ngớt.
Ngu Thanh Y cùng đám Giai Giai còn chưa có thay quần áo đi ra. Không ai chú ý đến Lục Minh bên này. Ông lão đối với Lục Minh cũng có chút hảo cảm. Nghe hắn nói như vậy, cũng chậm rãi đánh ra vài chiêu thức mở đầu.
Lục Minh có một chủ ý, chỉ cần mình nhìn lén một vài chiêu rồi liều mạng cáo bệnh, vừa học trộm chiêu thức người khác, vừa không phải tiếp nhận nhiệm vụ.
Chỉ là khi hắn vừa nhìn thấy chiêu mở đầu, không hiểu sao liền cảm thấy có chút quen thuộc. Hắn nhớ lại Ông lão luyện công trong mộng cùng chiêu thức trước mặt có chút giống nhau? Chẳng lẽ, thần công trong mộng chính là chánh tông Thập bát khổ ngục? Chẳng lẽ ngày đó Ông lão bán sách nói quyển sách có thể giúp tu luyện thành thần tiên, chính là sách ghi lại công pháp của Thập bát khổ ngục? Chẳng những là công pháp nam nữ song tu, còn là là mật tông song tu bí pháp?
Lục Minh càng xem càng thấy giống, nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
Võ công thất truyền từ lâu sao lại xuất hiện trong mộng của mình. Chẳng lẽ ông lão bán sách ngày đó chính là thần tiên trong truyền thuyết?
Vậy thế giới thật sự có thần tiên sao? Không có khả năng… Chỉ là nếu nói tuyệt đối không có, vậy sao trong cơ thể mình có tiểu long, rồi có cổ phương chế ra đan dược thần kỳ cùng phương pháp luyện chế giới chỉ trữ vật?
"Tiểu tử, như thế nào rồi?" Ông lão rất kỳ quái, tiểu tử này như thế nào sắc mặt liên tục thay đổi.
"Tôi đối với loại này võ công cảm thấy một loại sợ hãi…" Lục Minh nói nhỏ, cố che dấu sự thất thố mới vừa rồi, bất quá Ông lão cũng tin tưởng hắn.
Lão đoán có lẽ Lục Minh có cảm ứng đặc thù mới có thể nhận ra uy lực đáng sợ của Thập bát khổ ngục. Lão chậm rãi thu thế, bên môi lộ ra một tia mỉm cười: "Thập bát khổ ngục, mặc dù luyện khó khăn, nhưng luyện thành mỗi một tầng, uy lực liền tăng mấy lần, hơn nữa đánh trúng địch nhân, có thể làm cho địch hết sức thống khổ, nếu cậu luyện thành tầng mười tám, thế gian không ai có thể đỡ nổi một kích, cho dù có thể đỡ được, địch nhân phải nhận vô hạn thống khổ, làm cho hắn lập tức muốn tự sát".
Lục Minh nghĩ thầm mình có lẽ có chánh tông Thập bát khổ ngục, bản công pháp không trọn vẹn của lão không học cũng được, cho nên hay là lắc đầu cự tuyệt.
"Tiểu tử, ngươi xem qua quyển sách này trước, chúng ta sau này bàn lại. Quyển sách này kỳ ảo vô cùng, phỏng chừng ngươi xem cho biết chứ không hiểu nổi đâu" Ông lão đưa cho Lục Minh một quyển sách nhỏ, trong đó toàn là chữ viết tay, ngoài ra có vô vàn chữ nhỏ chú thích, bởi vì sách được viết bằng chữ phồn thể, người thường nếu muốn hiểu rõ thật đúng là không dễ dàng. Lục Minh thấy mình có thể nhận ra mặt chữ, lại kết hợp với Ông lão luyện công trong mộng, khẳng định có thể hiểu hết quyển sách Thập bát khổ địa ngục không trọn vẹn này. Lục Minh mở ra nhìn kỹ hơn, phát hiện bộ sách lúc trước mình mua có chút giống nhau, trong lòng mừng thầm, không chút khách khí nhận lấy.
"Nếu tôi xem không rõ, rồi trả lại cho ông" Lục Minh thầm nghĩ, ta chính là vừa nhìn đã hiểu, lo gì việc xem không rõ, dù sao việc mình phải làm bảo mẫu cho Ngu Thanh Y các nàng không phải bàn nữa.
Võ công lợi hại, thấy thì không thể bỏ qua, ta cứ làm một tên tiểu tặc vô sỉ đi học trộm võ công cũng được!
Lục Minh đem sách bỏ vào trong lòng, trong miệng cũng không hứa hẹn gì, ông lão xem ra tiểu tử thật sự là giảo hoạt, lắc đầu cười, bất quá cũng chẳng nói gì.
"Hai người một già một trẻ đang nói gì? Sao vui vẻ vậy?" Ngu Thanh Y kéo Giai Giai đi tới.
"Chúng ta chuẩn bị xong rồi, Giai Giai, cho muợn bạn trai của cậu giúp chúng ta mang một chút đồ, chị Lan, chúng ta xuất phát đi!"
Nàng mặc trang phục dạo phố, mắt đeo một cái kính mác thật to, che gần cả nửa khuôn mặt, trên người mặc áo sơ mi trắng noãn, phía dưới là cái quần jean, chân mang giày, bàn chân trắng nhỏ tương phản với chiếc giầy đen, làm cho Lục Minh cũng thấy đẹp mắt.
Ngu Thanh Y một bên kéo Giai Giai, một bên vươn bàn tay nhỏ nhắn vẫy vẫy Lục Minh, ý bảo hắn mau theo kịp.
Lục Minh trước kia đã nếm qua kinh nghiệm thống khổ cùng mẹ đi dạo phố mua sắm, giờ đây, đối với việc theo phụ nữ đi dạo phố hắn có chút sợ hãi, lập tức lắc đầu khoát tay cự tuyệt: "Giai Giai, các cô đi đi, tôi còn có việc!"
Giai Giai rất nhu thuận gật đầu, chính là Ngu Thanh Y đe dọa Lục Minh: "Trên đường lỡ gặp tên tội phạm cắt cổ giết người, cậu không theo bảo vệ Giai Giai, lỡ chúng ta gặp phải người xấu thì biết làm sao?"
Hạ Linh, người quản lí kiêm vệ sĩ của Ngu Thanh Y, nhìn Lục Minh một cái, rồi nói :"Cậu hay là đi theo luôn đi!"
Lục Minh nghĩ thầm, nếu thật sự gặp tên cắt cổ biến thái kia, Hạ Linh hẳn là có thể đối phó, nhưng chỉ sợ nàng chỉ chú trọng bảo vệ cho Ngu Thanh Y, tội phạm có một đôi nam nữ, nếu hai người chia ra tấn công vào Ngu Thanh Y và Giai Giai, chỉ sợ Hạ Linh khó có thể bảo vệ được nhiều người một lúc. Hắn gật gật đầu, cuối cùng quyết định đi theo các nàng dạo chơi, mua sắm chút ít quần áo xong, hắn sẽ dẫn Giai Giai đi.
Hắn quyết định như vậy, chủ yếu vì trong lòng có một dự cảm không tốt lắm.
Loại dự cảm này không quá kinh khủng cũng không rõ ràng, nhưng Lục Minh trong lòng mang chút bất an, lo lắng Giai Giai các nàng xảy ra việc ngoài ý muốn, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến Lục Minh quyết định đi theo đi dạo phố.