Hai tên phỉ đồ vừa tóm được nữ tử, hai tên khác đứng phía định nhào tới, đột nhiên trên đỉnh đầu tên đứng sau cùng có hai cánh tay vươn tới, kẹp chặt vào đầu, một tiếng vặn nhẹ vang lên, nhất thời cả người hắn té trên mặt đất.
Bởi vì thú tính đại phát, ba tên kia không phát hiện sự dị thường của đồng bọn.
Bọn họ vây quay nữ tử sờ loạn, trong miệng đắc ý cười khả ố. Bỗng một cánh tay chụp tới, bẻ gãy cổ một tên từ phía sau, tiếng gẫy xương vang lên rõ ràng, hai tên còn lại sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng móc súng ra, nhưng lúc đó mới phát hiện chúng đã sớm quăng mất súng ống từ lúc nào. Hai gã phỉ đồ sắc mặt đại biến, cánh tay lúc nãy tựa như ma trảo tử thần, không bỏ lỡ một giây, đánh ngay vào sau ót bọn hắn, hai tiếng "hự" vang lên, hai tên phỉ đồ thất khiếu chảy máu, gục trên người nữ nhân, cuối cùng vừa vô lực ngã ra nền.
Đến lúc chết, bọn chúng vẫn còn duy trì tư thế móc súng.
Nữ tử vốn tưởng rằng mình sẽ bị ô nhục, không nghĩ tới có vị cứu tinh, nhưng nàng không kịp thấy rõ người cứu mình là ai, liền cảm giác dưới cổ đau đớn, trước mắt tối sầm, lập tức ngã xuống ngất đi.
Lục Minh ngay sau khi giết bốn tên phỉ đồ, liền đánh ngất nữ tử kia.
Hắn lo Giai Giai cùng Ngu Thanh Y sẽ sợ hãi, liền chạy đến lỗ thông gió nhỏ giọng an ủi vài câu, rồi đem nữ tử nọ giấu vào một góc.
"Mau trở lại đây…" Giai Giai cùng Ngu Thanh Y không nhìn rõ phía dưới, nhưng có thể nghe được động tĩnh, bởi vì lo lắng Lục Minh bị phỉ đồ phát hiện, các nàng rất sợ hãi.
"Đừng đánh nhau nữa. Mau lên đây. Lục Minh. Nhanh một chút!" Giai Giai bị hù dọa tới phát khóc.
"Các cô đừng sợ. Tôi lập tức lên liền. Không bố trí một chút, kẻ địch sẽ phát hiện ra chúng ta. Ngoan. Chờ một chút!" Lục Minh an ủi hai nàng vài câu rồi đem bốn thi thể bọn cướp sắp đặt một hồi. Hắn cố làm ra vài dấu vết làm cho người ta tưởng rằng bốn tên này trong lúc cưỡng gian đàn bà thì bị người trốn ở cửa tập kích giết chết. Đương nhiên, Lục Minh làm việc này cũng không phải là bắt buộc. Hắn chủ yếu muốn nhân cơ hội tìm ra căn phòng bí mật kia.
Nếu có thể tìm được một chổ an toàn cho Giai Giai cùng Ngu Thanh Y các nàng trốn. Vậy mình có thể yên tâm đi đối phó với kẻ địch.
Rất nhiều sếp của mấy tập đoàn lớn sẽ chuẩn bị một phòng nghỉ ngơi bí mật phía sau phòng làm việc. Giờ nghỉ trưa mang tiểu thư ký vào đó thư giãn. Lục Minh tin tưởng căn phòng bí mật mà tên nam tử nọ mới vừa rồi nhắc tới chính loại phòng nghỉ ngơi kiểu này.
Ở trong phòng phòng làm việc của ông chủ, Lục Minh xem đi mấy lượt vẫn thấy trống trơn, không tìm được bí phòng nào cả.
Chẳng lẽ tên kia nói láo? Căn bản không có căn phòng bí mật nào cả?
Lục Minh đoán có thể có khả năng này, bởi vì vô luận nữ tử kia cầu khẩn như thế nào, hắn cũng không chịu dẫn nàng đi vào, nếu thật sự có phòng này và nếu hắn thật sự biết mật mã, khẳng định sẽ trốn vào trước… Bởi vì vướng bận Giai Giai các nàng, Lục Minh cũng không thể tìm kiếm cẩn thận, vội vàng đi ra ngoài, chuẩn bị quay về chổ các nàng.
Lúc đi qua hành lang dài, Lục Minh trong lòng đột nhiên có loại cảm giác đặc thù, tựa hồ hành lang dài có chỗ khả nghi.
Hành lang có vẻ quá dài, cùng phòng bên ngoài cách xa nhau quá xa!
Không đúng, hơn nữa phía sau bồn cảnh màu xanh có treo một bức tranh, làm cho người ta có cảm giác không phù hợp.
Lục Minh gỡ bức tranh ra, phát hiện phía sau có một hốc nhỏ, bên trong có một ổ khoá mật mã, quan sát kỹ càng hơn, hắn thấy phía sau bồn cảnh có dấu ghép giữa hai bức tường bị che khuất.
Quả nhiên có phòng bí mật, bất quá không biết mật mã cũng như không. Lục Minh lo lắng Giai Giai các nàng phải đợi lâu, tính bỏ qua căn phòng bí mật này, vội chạy về chỗ Giai Giai, nhưng trong lòng chợt động, hắn nghĩ có lẽ còn có biện pháp… bí phòng kia nếu làm quá ẩn mật, không thiết kế chổ thông gió, người bên trong đương nhiên không có khả năng nghỉ ngơi, nếu đó là chỗ của ông chủ của toà nhà này, khẳng định sẽ có chỗ thông gió, nói cách khác, chỉ cần lần theo ống thông gió tới phòng làm việc, sẽ tìm thấy chỗ nối tới căn phòng bí mật.
"Đừng khóc, chúng ta lập tức chuyển tới chổ an toàn hơn, anh tìm được một chỗ rồi!" Lục Minh mở cổng thông gió chổ Giai Giai núp ra, phát hiện nàng nước mắt nhoè nhoẹt, vội vàng nhỏ giọng an ủi, rồi nhảy lên, đi phía trước dẫn đường.
Vòng vo hồi lâu, đột nhiên một lỗ thông gió phía trước phòng làm việc bị vỡ ra, lộ ra một lỗ thủng lớn.
Lục Minh đi qua chổ này khẳng định không thành vấn đề.
Chỉ là phía sau còn có hai nàng nữ nhân, Lục Minh không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là là lấy thân mình bắt thành cầu, nhẹ giọng nói: "Các cô đi qua trên người tôi, cẩn thận một chút!" Giai Giai cũng miễn cưỡng có thể thấy rõ tình huống, bất chấp ngượng ngùng, tay chân bám vào người Lục Minh để đi qua. Bởi vì ống dẫn cũng không quá rộng, Giai Giai chui qua có chút cố sức, nàng cảm giác tay chân mình vừa tiếp xúc với thân thể Lục Minh, một loại hơi thở nam nhân phả ra làm cho nàng bủn rủn.
Được một lúc, nhờ Lục Minh trợ giúp, nàng cuối cùng mới có thể đi qua.
"Xin lỗi…" Giai Giai lúc đi đỉnh đầu Lục Minh nhỏ giọng nói một câu, khi đó mặt nàng nóng như có lửa đốt.
"Anh, cấm có nhìn lén quần tôi, nếu không tôi mách Giai Giai…" Ngu Thanh Y lúc đi qua lưng Lục Minh, vì che dấu mình ngượng ngùng mà cố gắng nói hai ba câu, tim nàng đập bình bịch giống như trống trận, tâm ý hoảng hốt.
Lục Minh đâu chỉ có thể xem quần nhỏ của nàng, bây giờ còn có thể nhìn thấy cái mông của nàng bởi vì cố dùng sức mà lộ liễu vô cùng.
Nhìn nàng cả nửa ngày, hắn ra tay dứt khoát giúp đẩy nàng một cái, Ngu Thanh Y trong lòng xấu hổ vô cùng, rất muốn đá hắn một cước, chính là vừa nghĩ người nầy lấy thân làm cầu cũng có chút thương cảm, quay đầu lại giơ nắm tay lên, không tiếng động uy hiếp hắn, còn làm bộ tức giận đuổi theo Giai Giai bỏ đi.
Cả bọn đi tới đi lui nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được căn phòng bí mật của ông chủ toà nhà, chỉ là cửa thông gió của phòng này làm bằng sắt, chắc chắn vô cùng, Giai Giai vô luận như thế nào cũng đẩy không ra.
"Anh tới đây Lục Minh, đẩy nó ra hộ với!" Giai Giai không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nhờ Lục Minh.
"Không phải vậy chứ? Đúng là báo ứng, vừa mới đi trên đầu của ngươi, giờ phải cho người ta đi lại…" Ngu Thanh Y tâm lý kỳ thật có chút vui mừng, bất quá trong miệng biểu đạt sự bất mãn.
Ngu Thanh Y có một loại ý nghĩ kỳ quái, mặc dù bây giờ mọi người đang ở trong hiểm cảnh, chỉ là ba người cùng chung hoạn nạn như vậy, kỳ thật cho nàng một loại cảm giác ấm áp.
Như vậy kỳ thật cũng tốt, ba người cùng một chỗ, rất thân mật trợ giúp, chiếu cố lẫn nhau.
Mặc dù ở chỗ nguy hiểm, còn hơn ở bên ngoài, nơi này mình có thể hoàn toàn nhờ vả người khác, không cần nói chuyện đạo đức giả với báo đài, bên ngoài căn bản là không thể chân thành chiếu cố lẫn nhau như lúc này. Ngu Thanh Y có một loại ý niệm trong đầu, nếu cùng Lục Minh, Giai Giai cả đời bị nhốt ở chỗ này, có lẽ cũng rất tốt…
Đương nhiên, nàng cũng biết đây là ý niệm ngốc nghếch, lập tức cố quên đi.
"Anh nặng gần chết!" Ngu Thanh Y cảm giác lúc Lục Minh đi qua người, thật ra không đụng vào mình, bất quá lúc hắn qua truyền tới một cảm giác làm cho cả người nàng như có điện giật, kỳ quái chính là, mới vừa rồi nàng đi trên lưng Lục Minh, chỉ có một loại cảm giác an toàn, không có loại cảm giác như điện giật này.
Nàng vì che dấu tâm ý của mình, cố ý tỏ vẻ oán giận.
Tựa hồ, nàng cảm giác có cái gì cứng cứng ở phía sau đụng nhẹ vào lưng mình… tên hư hỏng này, hắn quả nhiên là đại sắc lang!