(P2/3)

11.

Ta không chịu nổi quấy nhiễu nhăn mày.

Ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt.

Bùi Cửu Đường đang đứng bên cạnh ta, mu bàn tay đặt ở chóp mũi, ho nhẹ một tiếng.

"Oản Oản, ăn cơm thôi."

Ta mờ mịt chớp chớp mắt, sờ sờ môi.

Trong lúc nhất thời không phân biệt rõ là mộng hay thật.

Nhưng có lẽ là mộng, dù sao Bùi Cửu Đường cũng không có đạo lý hôn trộm ta.

"Đây là canh xương Ngưu Ngôn cách vách tặng."

"Nói là canh hầm cực ngon, nàng nếm thử xem?"

Không giống kiếp trước.

Người đảm nhận vai diễn nấu cơm, mỗi ngày biến đổi đa dạng thức ăn mong đợi đối phương ăn một ngụm, không còn là ta nữa.

Mà trở thành Bùi Cửu Đường.

"Lửa nhỏ hầm hai canh giờ đó."

Bùi Cửu Đường múc canh, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm ta.

Câu nói kia của trưởng thôn quả thật không sai.

Tiểu tử què thực sự trời sinh có túi da thật tốt.

Sau khi rửa sạch sẽ, mày rậm mắt đen, vai rộng eo hẹp, ngay cả khi hắn mặc quần áo xấu xí nhất, cũng không dấu được dáng người.

Ngắn ngủi có mấy ngày, liền đem đám cô nương hôm đó không mua hắn hối hận đến xanh ruột.

Ta lại không muốn nhìn khuôn mặt đầy giả tạo này của hắn.

Chỉ cúi đầu yên lặng uống canh, không nói lời nào.

Mong đợi trong mắt Bùi Cửu Đường, cuối cùng cũng giảm xuống.

"Oản Oản, nàng đối với người khác bình thường đều là vẻ mặt ôn hòa, lại đối với ta không nói không rằng sao?"

"Canh này, uống ngon không?"

Canh xương nóng lướt qua cổ họng, ta mỉa mai nhếch mày:

“Uống ngon, cho nên?"

Không có kẻ nào rõ ràng hơn ta, tất cả mọi thứ của Bùi Cửu Đường, đều có giá niêm yết.

Dù sao ta cũng phải trả giá chút gì đó, mới không phụ màn biểu diễn ân cần lấy lòng này của hắn.

Vẻ mặt ôn hòa?

Kiếp trước ta còn cho hắn gấp bội lần.

Nhưng kết quả, hắn hiếm lạ sao?

"Cho nên..."

Bùi Cửu Đường yết hầu chuyển động, giống như an ủi chính mình vậy.

"Nàng thích uống thì tốt rồi."

Lời này, giả dối đến mức khiến ta không còn khẩu vị.

Đặt bát sứ xuống, ta nghiêng đầu nhìn cái chân bị đánh gãy của hắn đã được ta nối lại, hiện đang tĩnh dưỡng.

Người này ở bên cạnh ta đơn thuần không ngoài ba việc:

Thoát nô tịch, chữa chân, đi thi cử.

Hiện giờ hai thứ đã đạt thành, chỉ còn lại chuyện thi cử, hắn giống như đã quên vậy, không hề nhắc tới chuyện này.

Vậy những ngày này hắn diễn những săn sóc cùng ôn nhu, rốt cuộc là đang tính toán điều gì?

Ta còn cái gì đáng giá để hắn tính toán?

Nhíu nhíu mày, ta vừa muốn mở miệng, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

Gõ đến cực kỳ gấp gáp.

"Tần đại phu! Cầu ngài cứu mạng, cầu ngài cứu Tiêu phó tướng nhà ta!"

12.

Trên cửa rõ ràng còn treo bố cáo "Sau giờ thân không nhận khám bệnh".

Như thế nào giờ tuất còn có người đến gõ cửa?

Ta vẫn ngồi tại chỗ, không tính động đậy - Cái lỗ hổng ngoại lệ này, không mở được.

"Tần đại phu, ta biết quy tắc của ngài."

"Nhưng ta thật sự không có biện pháp rồi."

"Bọn ta là quân thủ thành, trúng mai phục của Hung Nô.”

"Phó tướng nhà ta bị chém bảy đao, tính mạng đang sớm tối."

"Hiệu thuốc trong thành đều không có thuốc, chỉ có ngài có thể cứu!"

Trong lòng trầm xuống, ta mạnh mẽ đứng dậy.

Không hề có một tia do dự, bước nhanh ra mở cửa.

Tướng sĩ bảo vệ quốc gia, tuyệt đối không thể chết trước mặt ta.

Hai binh lính bị thương trên mặt, cõng một nam nhân cả người toàn là máu tiến vào.

Gian phòng mờ tối, ánh nến lay động, nam nhân nằm trên giường, hít thở yếu ớt.

Trên mặt máu và bùn trộn lẫn, nhìn không rõ dung mạo.

Ta cắn răng, mạnh mẽ xé áo trên người hắn - một mạt màu đỏ quen thuộc từ trong ngực hắn rơi ra.

Đồng, tâm, kết.

Giống hệt như cái đang dắt bên hông ta.

Ồ đúng rồi, trước đó binh sĩ kia nói, Tiêu phó tướng.

Tiêu Hoành...

Bàn tay bắt đầu run rẩy, ta hít một ngụm khí lạnh.

Chuyện sống lại này, cũng không khiếp sợ bằng việc Tiêu Hoành chưa chết.

13.

May mà, kho của ta cũng đầy đủ dược liệu.

Cũng may mà, y thuật của ta đủ cao minh.

Tiêu Hoành cứu về rồi.

Sau khi sốt cao một đêm, buổi chiều hôm sau liền tỉnh lại.

"Oản Oản."

Tiêu Hoành tựa trên giường, tươi cười nhợt nhạt lại vui mừng.

"Đã lâu không gặp."

Ta thật sự không biết nên tiếp nhận bốn chữ này như thế nào.

Kiếp trước bỏ lỡ, kiếp này gặp lại.

Chúng ta có quá nhiều chuyện cần nói với nhau.

Nhưng hình như lại chỉ có bốn chữ này có thể nói.

"Ta giúp huynh lau mặt."

Ngoảnh mặt đi, ta đứng dậy cầm lấy khăn mặt trong chậu nước bên cạnh giường, vắt vắt nước.

Ngồi trở lại bên giường, nhẹ nhàng lau đi máu bùn trên mặt hắn.

Đem khuôn mặt anh khí tuấn lãng kia, chà lau từng chút một.

Tiêu Hoành rũ mắt nhìn cánh tay đang bị treo trên cổ, không khỏi cười khẽ:

"Lúc nhỏ nàng lấy áo ta lau nước mũi, sau khi lớn lên lau mặt cho ta, này coi như huề nhau đúng không?"

Ta chăm chú lau má hắn: "Này không giống, không thể coi như nhau..."

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Bùi Cửu Đường bưng thức ăn, xuất hiện ở cửa.

Lúc nhìn thấy tình hình trong phòng, con ngươi khẽ co rút, sắc mặt lạnh băng, khập khiễng đi tới.

Tiêu Hoành cũng không phải người mù, nhìn ra khí áp của hắn không đúng.

"Oản Oản, vị này là?"

"Bùi Cửu Đường." Động tác chà lau của ta không dừng lại.

"Huynh trưởng ta."

Bùi Cửu Đường nhất thời lạnh lùng giễu cợt một tiếng, ánh mắt đánh giá Tiêu Hoành.

Nhưng lời nói lại hỏi ta:

"Sao nào? Là người Oản Oản quen biết sao?"

Ta dừng tay lại, đem Đồng Tâm Kết trên đầu giường trả lại cho Tiêu Hoành.

Rồi sau đó, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bùi Cửu Đường:

"Huynh trưởng, đây là Tiêu Hoành."

"Vị hôn phu mất tích trở về của ta."

Thức ăn rơi xuống, tiếng bát sứ vỡ vụn vang lên.

Cổ tay ta một giây sau liền bị túm chặt.

Bùi Cửu Đường sắc mặt đại biến, đem ta từ bên giường túm lên.

"Nàng nói cái gì?!"

14.

Cổ tay bị nắm rất đau, ta vùng vẫy, nhưng không thoát được.

Trong lúc nhất thời đau đến phát phiền, trong mắt nhiều hơn một chút chán ghét.

"Ta nói, người này là Tiêu Hoành, thanh mai trúc mã của ta, phu quân tương lai."

"Huynh trưởng, còn muốn ta nói thêm mấy lần nữa sao?"

Bùi Cửu Đường con ngươi đột nhiên co rút.

Giống như bị ánh mắt của ta dọa sợ vậy, chậm rãi thả lỏng tay đang kéo ta.

Lùi về phía sau vài bước, chậm rãi hoãn khí.

Lúc lại ngẩng đầu lên, thần sắc đã khôi phục như thường:

"Chúc mừng nhé Oản Oản, cuối cùng cũng đợi được hắn rồi."

Lời này nói đến cực kỳ bình tĩnh chân thành.

Nhìn đến lòng ta một mảnh lạnh lẽo.

Đây chính là Bùi Cửu Đường.

Có thể đem cảm xúc giấu đến cực sâu, diễn trò đến ăn sâu vào gỗ ba tấc.

Dưới lớp mặt nạ kia, trong tay cầm đao hay là kẹo, ai cũng không biết.

Nhưng, ta cũng không muốn biết.

Bùi Cửu Đường lại không nói gì nữa.

Sau khi thu thập mảnh bát vỡ trên mặt đất, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, chẳng biết tại sao, đáy lòng ta xuất hiện một cỗ bất an.

Đó là dựa vào hiểu biết của ta đối với Bùi Cửu Đường kiếp trước.

Càng kiềm chế cảm xúc lại càng bình tĩnh, càng ẩn chứa sóng lớn ngập trời.

Ta luôn cảm thấy, Bùi Cửu Đường lúc này không phải không có cảm xúc.

Mà là.

"Ánh mắt của hắn, giống như muốn giết ta." Tiêu Hoành đột nhiên mở miệng.

Ta nghiêng đầu, cười có chút miễn cưỡng.

"Nhìn nhầm rồi, hắn rõ ràng là đang chúc mừng ta."

Chí ít, biểu hiện bên ngoài là vậy.

Tiêu Hoành nhếch mày: "Phải không, cũng không quá giống chúc mừng a, thật giống như ăn..."

Ta đánh gãy lời hắn: "Đồng Tâm Kết sao còn giữ?"

Lời nói của Tiêu Hoành đột nhiên dừng rồi.

Vành tai lộ ra vệt đỏ khả nghi, dáng vẻ cũng có chút xấu hổ không được tự nhiên:

"Tốt xấu gì cũng là tín vật đính ước, lưu lại tưởng niệm."

Ta bỗng nhiên bật cười:

"Huynh biến mất bốn năm không về, hôn ước xóa bỏ, lưu lại tưởng niệm cái gì a?"

15.

"Biến mất bốn năm cái gì? Xóa bỏ cái gì?"

Tiêu Hoành lập tức biến sắc, vẻ mặt mang theo một chút đè nén bi thương.

"Lúc trước không phải nàng viết thư nói có vị hôn phu tốt hơn, không cần ta nữa sao?"

Nói xong, giọng nói đè thấp xuống nhỏ giọng thì thầm:

"Ta...ta hôm đó suýt chút nữa chết trên chiến trường..."

Ta sửng sốt: “Thư, thư gì?"

Khoảnh khắc vừa nói ra lời, ta đột nhiên bừng bỉnh nghĩ tới gì đó.

Không nhịn được cười lạnh một tiếng, trong lòng đại khái đã có đáp án.

"Ta thật sự nghĩ rằng nàng thay lòng đổi dạ rồi." Tiêu Hoành u ám nhìn ta.

Ánh nến mờ ảo, tình ý trong mắt thiếu niên lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tim ta lộp bộp một chút.

Đột nhiên ý thức được, gặp lại như vậy, kỳ thực không hề công bằng.

Bởi vì đối với Tiêu Hoành mà nói, thời gian chúng ta xa cách, vỏn vẹn chỉ có bốn năm mà thôi.

Khác biệt là hắn từ mười sáu tuổi đến hai mươi tuổi.

Ta vẫn là thanh mai trúc mã bên hắn từ nhỏ đến lớn.

Là mối tình đầu, là người hắn vẫn luôn đặt trên đầu quả tim.

Tình cảm của hắn vẫn dừng lại ở giai đoạn hắn vừa yêu ta mãnh liệt.

Nhưng đối với ta mà nói, chính là ba mươi năm của kiếp trước, sớm đã đi xa một phần tình cảm.

Trong khoảng thời gian tự mình tiến về phía trước, ta sớm đã đem hắn đặt vào một khối mộ trong tim mang tên mối tình đầu.

Sau đó, yêu một người khác sâu đậm.

Hiện giờ cho dù thời gian quay lại.

Ta làm sao gánh nổi chân thành tuổi trẻ của hắn?

16.

Tiêu Hoành ngủ rồi.

Ta xoa bả vai đau nhức quay về phòng mình.

Vừa muốn đẩy cửa ra, một bàn tay to từ bên trong vươn ra, đem ta túm vào.

Thân thể bị ép lên ván cửa, ta kinh sợ nhìn Bùi Cửu Đường đang đem ta đè ép gắt gao:

"Bùi Cửu Đường? Sao ngươi lại ở trong phòng ta!"

"Sao nào? Không gọi huynh trưởng nữa rồi?"

Bùi Cửu Đường nhíu nhíu mày, khóe miệng ngậm nụ cười lạnh như băng.

So với hắn mấy ngày qua, hoàn toàn là hai người khác biệt.

Nhưng lại có loại cảm giác hắn của kiếp trước quay lại vậy.

Ta hòa hoãn lại, giọng hơi trầm nói:

"Đã là huynh trưởng thì không nên tự ý vào phòng của muội muội."

"Buông ta ra, ra ngoài."

Bùi Cửu Đường bật cười, gật đầu tán thành lời nói của ta:

"Phải, huynh trưởng bình thường, quả thật không nên."

"Nhưng ta lại không muốn làm huynh trưởng của nàng."

Bùi Cửu Đường cười đến vô lại lại thản nhiên:

"Tâm tư của ta không thuần khiết a."

Nói xong, hắn siết chặt eo ta.

Ngón tay khẽ vuốt cổ ta, vuốt ve dọc theo động mạch cổ.

Hàn ý chạy dọc sống lưng ta.

Ta thậm chí còn có loại cảm giác hắn đang đánh giá nên từ chỗ nào xuống miệng cắn chết ta.

"Oản Oản, nàng không nên chọc ta tức giận."

"Nàng cũng sống lại, đúng chứ?"

Lông tơ cả người trong nháy mắt dựng đứng.

Ta không thể tin được trừng lớn hai mắt, nhìn Bùi Cửu Đường.

Khiếp sợ đến nỗi mất đi năng lực nói chuyện.

Sao có thể?

"Ha, có chút buồn a, Oản Oản sau khi sống lại thế mà lại không chọn mua ta, không thèm qua lại với ta nữa."

"Xem ra, thật sự oán hận ta rồi."

"Kiếp trước là ta vô sỉ, ta không bảo vệ tốt cho nàng, không hảo hảo trân trọng nàng."

"Mãi đến khi nàng chết ta mới ý thức được, thì ra tất danh lợi ta theo đuổi, đều không bằng nàng.”

"Ngày đó sống lại, ta vui đến điên rồi."

"Cho dù nàng phát hiện ta cũng sống lại, đồng thời liều mạng trốn tránh ta, xa lánh ta, vắng vẻ ta, cũng không sao cả."

"Nên a, ta đều nên chịu."

"Ta đã chuẩn bị làm tốt kiếp này theo đuổi nàng, bù đắp cho nàng."

"Ta đang sửa, đang làm a Oản Oản."

Vẻ mặt của Bùi Cửu Đường đã không dùng từ cố chấp để hình dung nữa rồi.

Mà là bình tĩnh điên cuồng đến vặn vẹo.

"Nhưng sao nàng có thể có người khác? Sao nàng dám thật sự ở bên người khác?"

17.

Cảm giác bị trói buộc, giống như bị giam cầm ở kiếp trước vậy.

Ta thậm chí không muốn cùng hắn nói nhiều thêm một câu, hai tay liều mạng đẩy bờ vai hắn.

Nhưng Bùi Cửu Đường lại mạnh mẽ nắm chặt cổ tay ta, đặt trên ván cửa.

Ván cửa phát ra tiếng "lạch cạch".

Trong đêm tối yên tĩnh cực kỳ rõ ràng.

Ngay sau đó cách vách truyền đến giọng nói nghi ngờ của Tiêu Hoành:

"Oản Oản? Sao vậy?"

Ta một chữ cũng chưa kịp thốt ra, cổ lại rơi vào ấm áp.

Bùi Cửu Đường thong thả gặm mút mạch máu trên cổ ta, cười trầm thấp:

"Oản Oản sao không trả lời?"

"Nói với hắn, nàng đang ở trong lòng huynh trưởng nàng, bị hắn hôn, bị hắn chạm."

"Nói với hắn, huynh trưởng của nàng gần đây hàng đêm đều đang ở trên chiếc giường hắn đang nằm kia, dựa vào việc muốn nàng để giải tỏa, vào giấc mộng."

Nhiệt độ toàn thân ta đều rút đi dưới sự vô liêm sỉ cực hạn của hắn.

Ta tức đến toàn thân run rẩy.

Kiếp trước kiếp này, hắn rốt cuộc muốn nhục nhã ta như thế nào mới đủ?

Cổ bị mút mạnh một cái, Bùi Cửu Đường ôm sát ta:

"Oản Oản, nghe lời, chúng ta làm lại từ đầu."

"Để hắn cút đi."

18.

Tức đến cực điểm, ta ngược lại bật cười:

"Bắt đầu lại? Bắt đầu lại thế nào?"

"Lẽ nào sống lại một hồi, thôn phụ hoang dã là ta đã có thể xứng đôi với Nhiếp Chính Vương tôn quý rồi sao?"

"Ngươi lại có thể không thê thiếp thành đàn, không nhốt ta lại trong biệt viện Kinh Giao sao?"

Quá buồn cười rồi.

Bùi Cửu Đường hắn dựa vào cái gì cho rằng như vậy là hợp tình hợp lý.

Ta oán hận hắn, chỉ là vì cái hắn gọi là không bảo vệ tốt cho ta?

Rõ ràng là lợi dụng ta, lừa gạt ta là hắn.

Rõ ràng không yêu ta, lại đem ta thành trò chơi của hắn.

Tất cả những tổn thương ta nhận được đều là hắn ban tặng.

"Ta có thể."

Bùi Cửu Đường hầu như không có một chút do dự.

"Oản Oản, kiếp trước ta chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương nàng."

"Ta không biết nàng để ý danh phận như vậy."

"Ta cho rằng nàng hiểu được khổ tâm của ta, quan trường biến hóa kỳ lạ, nàng tính tình lại đơn thuần, ta cưới nàng mới là hại nàng."

"Có điều đều đã qua rồi."

"Đời này ta chỉ có nàng, sẽ không lấy bất kỳ ai khác nữa."

"Nàng không thích, ta liền không thi khoa cử, không vào quan trường, chúng ta liền cứ như vậy sống ở thôn Thanh Tuyền, được không?"

"Oản Oản, tin ta thêm một lần nữa thôi, được không?"

Không được.

Ha, khổ tâm cái gì, ta không quan tâm, ta không chấp nhận.

Ta không tin hắn.

Ta chỉ biết, trong miệng hắn cái gọi là bảo vệ, chính là đời trước lợi dụng và lừa gạt ta.

Là mười năm bị giam cầm làm ngoại thất hèn hạ đến cực điểm.

Nếu như nói đâm ta một đao, là vì tốt cho ta.

Vậy hắn thà đừng tốt với ta còn hơn.

Ta vô phúc hưởng thụ.

"Oản Oản?"

Sự trầm mặc của ta làm Bùi Cửu Đường bắt đầu căng thẳng, giọng nói cũng nhẹ hơn:

"Được không?"

"Được."

Đáy lòng lạnh lùng, ta đối với tên mặt dày vô lại đến cực điểm này chỉ còn lại bất lực, cười lạnh:

"Chúng ta bắt đầu lại từ đầu."

Bùi Cửu Đường nghe vậy, nhất thời thở nhẹ nhõm một hơi.

Giống như nhặt được vật báu đem ta ôm vào trong ngực.

Cánh tay run nhè nhẹ:

"Oản Oản...Nàng cuối cùng cũng quay về rồi."

19.

"Trưởng thôn, ông muốn con rể không?"

"Loại giống như Bùi Cửu Đường ấy?"

"Hiện tại hắn rửa sạch sẽ rồi, cũng không què nữa rồi, tuấn tú này, bao nhiêu cô nương trong thôn muốn cướp hắn."

"Rất xứng đôi với Kiều Kiều tỷ tỷ của chúng ta, vừa đẹp a."

"Ông đối với ta có ân cứu mạng, tiền bạc gì đó, ta không để ý."

"Chủ yếu chính là một cái báo ơn."

"Một văn tiền, thế nào?"

Trong nhà trưởng thôn.

Ta đem khế ước bán thân của Bùi Cửu Đường đặt lên bàn, cười tủm tỉm cùng trưởng thôn bàn chuyện mua bán.

Làm lại từ đầu.

Ta lựa chọn nhân sinh không có Bùi Cửu Đường.

Thôn trưởng nhăn mày, không vui nhìn ta:

"Oản Oản, đây là nháo cái gì vậy?"

"Người mua về rồi, sao có thể trả?"

Ta bình tĩnh uống một ngụm trà, chậm rãi nâng mắt:

"Ta nói có thể trả liền có thể trả."

Sắc mặt trưởng thôn trầm xuống, vừa muốn mở miệng trách mắng.

Ta chậm rãi bồi thêm một câu:

"Trưởng thôn, Tiêu Hành quay về rồi, ông có biết không?"

Trưởng thôn cứng lại rồi.

20.

Đặt chén trà xuống, ta mỉm cười nhìn trưởng thôn:

"Ta nhớ rõ lúc đầu Kiều Kiều tỷ của chúng ta cũng thích Tiêu Hoành mà."

"Còn một khóc hai nháo ba thắt cổ, muốn ta đem hôn ước tặng cho nàng."

"Lúc ấy từ chối nàng xong, ta liền áy náy một trận."

"Dù sao tính cách của Kiều Kiều tỷ chính là muốn thì cướp, không cướp được liền hủy diệt."

"Nhưng lần đó sau khi bị ta từ chối xong, vậy mà phá lệ không nháo ra chuyện gì."

"Nghĩ đến, là trưởng thôn ông có diệu chiêu, dỗ tốt chăng?"

Trưởng thôn cứng ngắc kéo khóe miệng, đáp một tiếng.

Trên trán toát ra chút mồ hôi.

Ta trong lòng buồn cười, trên mặt lại càng đơn thuần lương thiện:

"Tiêu Hoành cũng nói, hôm khác muốn tự mình đến nhà, cảm ơn trưởng thôn và Kiều Kiều tỷ thành toàn."

"Không không không, không cần đâu."

Sắc mặt trưởng thôn nhất thời trắng bệch, nhanh chóng móc ra một văn tiền đưa cho ta.

"Bùi Cửu Đường ta muốn rồi."

"Sẽ không phiền toái Tiêu thiếu gia nữa."

Ha, ông ta trái lại biết không đắc tội nổi Tiêu gia.

"Đúng rồi, trưởng thôn ông năm đó cứu ta một mạng, ta trả cho con gái ông một phần nhân duyên."

"Cũng coi như là huề nhau đi."

"Không bằng dứt khoát lập một cái văn tự, ân tình thanh toán xong, chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa?"

Miễn cho sau này lại đổi ý quấn lấy ta.

Khóe môi trưởng thôn run rẩy.

Sau khi sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng không nhịn được, mắng một câu: "Sói mắt trắng."