Không có việc gì mỗi ngày tôi ngoài việc đi theo anh đến công ty xem tạp chí, ngẩn người và ngủ ra thì gần như không làm việc gì khác.

Tôi cần tạp chí trong tay ngồi trên ghế sa lon lật từng tờ từng tờ xem tin tức mà gần đây mọi người hay truyền miệng nhau bàn tán, ngẩng đầu lên, nhìn anh đang ngồi trước bàn làm việc xem văn kiện, đôi mày nhăn chặt, hẳn là anh đang gặp vấn đề khó khăn không nhỏ, mặc đù tách ra năm năm nhưng qua hai mươi mấy năm cùng nhau sinh hoạt ăn ý cũng để làm cho giữa chúng tôi không hề sinh ra khoảng cách gì, tôi vẫn có thể từ một động tác nho nhỏ hoặc ánh mắt lơ đãng của anh mà đoán ra được anh đang nghĩ gì.

Trên cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, thư ký Phùng mặc quần áo chuẩn kinh doanh và nụ cười mỉm tiêu chuẩn nghề nghiệp từ ngoài cửa bước vào. Trong tay ôm mấy chồng giấy hẳn là tài liệu cần anh ký.

Thư ký Phùng nhìn tôi đang ngồi ở bên cạnh xem tạp chí một chút, đặt tài liệu lên bàn làm việc của anh sau đó xoay người đi tới bên cạnh tôi, kể từ khi biết tôi không phải bạn gái mà là em gái của anh thì cô ấy luôn cười với tôi bằng nụ cười mang theo vài phần lấy lòng, tôi biết rõ cô ấy muốn cái gì, nếu là trước kia thì có lẽ là tôi sẽ không hiểu, nhưng sau khi ở cai nơi ngoài mặt hoà hợp đầm ấm mà sau lưng lại đâm chính người ta kia, sống 5 năm trong cái gia tộc luôn đấu đá với nhau thì tôi làm sao lại có thể nhìn không ra được mục đích của cô ấy chứ.

“Tiểu thư Lý, có muốn tôi giúp cô mang nước uống hoặc là mua chút đồ ăn vạt lên cho cô hay không.” Cô ấy nửa cúi người thu nhặt mấy vỏ kẹo và đồ ăn vặt đã ăn xong mà tôi ném trên khay trà vào thùng rác.

“Vậy làm phiền cô giúp tôi mua một túi quả mơ đi. Còn nữa, gọi tôi Tiểu Uyển đi, gọi tiểu thư Lý này tiểu thư Lý nọ, nghe kỳ lắm.”

“Uyển Uyển, không được ăn linh tinh nữa, một hồi ăn tối lại ăn không nổi.” Anh nghe thấy lời tôi nói liền lên tiếng ngăn yêu cầu muốn mua một bọc đồ ăn vặt nữa của tôi lại.

“A.” Tôi cúi đàu tiếp tục vùi đầu đọc sách, dù sao tôi cũng không hẳn là rất muốn ăn, chỉ là cảm thấy nhàm chán mà thôi. Nhìn tôi không nói thêm gì nữa, anh cũng không có chuyện gì cần, thư ký Phùng dọn dẹp cái bàn sạch sẽ xong liền đi ra khỏi phòng làm việc.

Tạp chí trong tay không biết đã xem qua mấy lần rồi, tôi nhàm chán ngồi trên ghế sa lon ngẩn người. Toàn bộ công ty xem ra mọi người đều rất vội, chỉ có tôi là không có việc gì làm, nhàm chán đến cực hạn.

“Anh à, em muốn đi xuống lầu một chút.” Tôi từ trên ghế salon đứng lên, cầm túi sách đặt ở bên cạnh lên.

“Em biết đường không? Có cần anh tìm người đi cùng với em hay không.” Có lẽ anh cũng thấy được tôi đang nhàm chán nên không có phản đối đề nghị của tôi.

“Em cũng không phải là trẻ con, hơn nữa em chỉ đi dạo ở gần đây một chút thôi, cũng không đi xa, không cần người đi cùng, em đi một lát sẽ trở lại.”

“Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh.” Anh ngẩng đầu nhìn tôi đã chạy tới cạnh cửa.

“Em biết rồi, anh yên tâm, có chuyện gì em sẽ điện thoại cho anh.” Tôi mở cửa đi ra khỏi phòng làm việc. Công ty anh mặc dù không ở trong khu vực buôn bán phồn hoa nhất, nhưng lại cách khu buôn bán cũng không xa, đi bộ hơn 10 phút là có thể tới, tôi cầm túi xách nhỏ chẳng có mục đích đi loạn ở trên đường.

Không tìm được gì muốn mua, cũng không có gì đặc biệt muốn xem. Tôi đi dạo trong quày chuyên doanh bán nước hoa của khu thương mại, nghĩ tới chai nươc hoa trong nhà đã cạn sạch, nên mua thêm một chai nữa.

“Cậu là Lý Ngọc Uyển đúng không?” Một cô gái mặc đồ công sở màu xanh dương đậm đứng ở bên cạnh tôi, gương mặt vui mừng. Tôi xoay người lại quan sát khuôn mặt có chút ấn tượng này, nếu như mập thêm chút nữa thì hình như tôi đã gặp ở đâu rồi? “Lý Ngọc Uyển, câu không nhớ mình à? Mình là Chu Châu đây!”

“Chu Châu?” Tôi nhớ ra rồi, lúc đi học ở đại học A, cô ấy là bạn học chơi chung với tôi một khoảng thời gian, là nữ sinh tròn tròn thích ăn đồ ăn, tôi nhớ cô ấy còn đánh cược thua tôi hai vé ăn tiệc đứng miễn phí, nhưng tôi nhớ Chu Châu hẳn là mập hơn bây giờ một vòng, cô gái này mặc dù cũng không phải quá gầy, nhưng cả người xem ra lung linh hấp dẫn hơn nhiều.

Chương 44 (tiếp)

“Trời ạ, thật không ngờ còn có thể gặp lại cậu, nhớ khi đó lúc anh cậu tới làm thủ tục nghỉ học giúp cậu, đám bọn mình còn đau lòng thật lâu. Cô kéo tay của tôi không ngừng kể những chuyện đã xảy ra sau khi tôi đi.

“Mình cũng rất nhớ các cậu, nhưng đi du học là quyết định đột ngột nên mình không kịp báo cho các cậu, sau khi trở về lại không có cách liên lạc với các cậu, chô nên....” Lúc trở lại tôi từng nghĩ tới sẽ liên lạc với bạn bè và bạn học, nhưng vì rất nhiều người đã đổi số điện thoại di động và điện thoại bàn mà tôi dù có muốn liên lạc cũng không biết liên lạc bằng cách nào.

“Nếu không phải là cậu và cậu của 5 năm trước giống nhau như đúc thì mình đã không dam gọi cậu rồi, xem ra mấy năm nay hẳn là cậu sống ở nước ngoài rất tốt đúng không, mạc dù hơi gầy nhưng so với 5 năm trước thì gần như không có gì thây đổi, ngay cả phong cách cũng vẫn y như vậy, vẫn giống như trước kia lúc chúng ta học chung vậy, chả bù cho mình, vì cuộc sống bôn ba mà cũng thành bà cụ non rồi.”

“Chu Châu, xem ra bây giờ cậu xinh đẹp hơn nhiều đó.” Đúngv ậy, ở bên ngoài 5 năm mặc dù ngã bệnh, nhưng ở trong bệnh viện điều dưỡng tư nhân cao cấp thì ăn mặc đúng là không có thiếu một chút, ba ngày bổ ít, năm ngày bổ nhiều, mặc dù mỗi lần bà cả phân phó người giúp việc hầm thuốc bổ cách thuỷ có vài phần không biết tác dụng gì, nhưng cũng xem là có ăn đàng hoàng đi, chưa từng có một chút suy nghĩ lo lắng về ăn uống, sinh hoạt hay tiền bạc.

Sau khi trở về mặc dù không có thuốc bổ của bà cả thì ăn mặc vẫn là không có chút lo lắng, sau khi trở về cũng không có nghĩ đến tìm việc làm hay đi kiếm tiền, có lẽ thật sự là không cần bôn ba vất vả vì cuộc sống sinh hoạt hằng ngày mà mới có thể làm cho tôi duy trì bộ dạng không khác gì 5 năm trước.

“Lý Ngọc Uyển, cậu kết hôn chưa?” Thấy tôi không có đeo bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào trên ngón tay, cô ấy hỏi có chút cẩn thận.

“Chưa, cậu thì sao?” Đời tôi có lẽ không thể nào kết hôn rồi.

“Sắp rồi, là tháng sau.” Chu Châu rất vui vẻ đưa chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh cho tôi xem.

“Vậy chúc mừng cậu, dến lúc đó nhất định phải cho mình biết, mình nhất định sẽ đi.”

“Ừ. Đến lúc đo nhất định sẽ mời cậu.” Lưu lại số điện thoại của tôi, Chu Châu nói bây giờ cô ấy còn có việc, lại hàn huyên một hồi rồi rời đi. Tôi tiếp tục đi dạo trong khu thương mại, mua chai nướcc hoa có mùi hương giống như mùi của biển, lại mua mấy cái cà vạt cho anh, còn mua cho mình một bộ đồ ngủ.

Không biết khi nào tôi đã di dạo đến khu trang sức, nhìn đồ trang sức trong quầy loé ra ánh sáng chói mắt, nghĩ đến chiếc nhẫn đeo trên ngón tay của Chu Châu vừa rồi lại nhìn ngón tay trống rỗng của mình một chút, đột nhiên có kích động muốn mua. Tôi đứng trước quầy triển lãm nhìn một đôi nhẫn cặp ở bên trong, phía trên đính những viên kim cương nho nhỏ tạo thành một đoá hoa, giá tiền cũng không đắt, một đôi nhẫn cặp chỉ không tới mười triệu đồng.

“Quý khách, cô thích không? Cô có thể mang thử.” Cô bán hàng ân cần lấy chiếc nhẫn ra đặt vào khay ở trước mặt tôi. Tôi lấy nhẫn nữ kia đeo vào trên ngón tay, kim cương nho nhỏ, thân nhẫn bằng bạch kim nhìn ngón tay có vẻ cực kỳ thanh mảnh.

“Quý khách, gần đây chúng tôi có một hoạt động, nếu như cầm giấy hôn thứ tới mua nhẫn sẽ được bớt tám phần trăm.”

“Thật sao?” tôi gở nhẫn xuống thả lại khay, kết hôn, đây là mơ ước mà cả đời này tôi không thể thực hiện. Rời khỏi quầy trang sực đột nhiên không còn hứng thú đi dạo phố nữa, tôi xách theo một đống đồ vừa mua khi nãy đi trở về.

Đi dường nghĩ đến lời vừa rồi Chu Châu nói với tôi, kết hôn, sinh con, có lẽ đời này tôi sẽ không thể thực hiện được. Đi vào phòng làm việc, anh ngẩng đầu liếc nhìn tôi xách theo bao lớn bao nhỏ chiến lợi phẩm đi vào “Uyển Uyển, mua được những gì rồi?”

“Em mua một chai nước hoa, còn có áo ngủ và cà vạt.” Tôi đưa tay ném túi lên ghế salon.

“Không mua được thứ gì đặc biệt muốn mua sao?”

“Thứ đặc biệt muốn mua sao, không có.” Toi nghĩ tới đôi nhẫn vừa rồi. Một giây khi đeo lên ngón tay kia thật sự tôi đã có kích động muốn mua, nhưng lại không có lý do gì để mua nó.