Tống Hi:

- !

Một trăm đồng không mua được nhiều như vậy, chỉ tính thịt đầu heo còn chưa đủ!

Lý Bảo Điền còn lấy ra một cây kem, vừa ăn vừa nói:

- Chị dâu không cần tiền, nói đây là buổi sáng ý đặc biệt tiến hàng cho tiểu Đa, kem là cho tôi.

Tống Hi tiếp tiền, sờ sờ mũi, nói:

- Được rồi, mang theo tiểu Đa đệ đệ của cậu đi ăn chân gà đi, thịt đầu heo cùng xúc xích đều cắt một nửa lưu lại cho tiểu Đa, còn lại cầm đi nhà cậu để cho thím nấu lên ăn, đã lâu không ăn món thịt hầm.

Tống Tiểu Đa một bên cắn chân gà một bên li3m ngón tay của Tống Hi.


Tống Hi cũng có chút bất đắc dĩ. Hắn ra cửa hai ngày đi tiêm thuốc cho người ta, không mang theo tiểu Đa, lưu lại cho Toàn Căn thím chiếu cố. Nhưng Toàn Căn thím tính tình cẩn thận quen rồi, luyến tiếc lấy thịt cho chó ăn, đôn một nồi thịt nhưng một lần chỉ tưới hai muỗng. Lúc Tống Hi trở lại chậu khoai tây nấu thịt trong tủ lạnh mới đi xuống một chút, thịt tươi trong kho lạnh cũng không động qua, chỉ lấy ra hai cân thịt ba chỉ nấu lên ăn mà thôi.

Hai ngày sau lại có thuốc đưa tới.

Tống Hi cũng rất nhanh dùng xong.

Trong thôn nhi đồng dưới mười lăm tuổi đều được tiêm vaccine, mấy thôn xung quanh là dưới mười tuổi. Nguyên bản nhi đồng bị bệnh dịch tiêm xong cũng rất nhanh đều khỏe lên.

Lên mạng xem tin tức, chứng kiến mặt trên đã bước đầu khống chế bệnh dịch lần này, Tống Hi chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm, khẽ cười rộ lên. Hắn chỉ có một mình, năng lực có hạn, chỉ hộ được người xung quanh mình. Phối phương hữu dụng, có thể cứu được càng nhiều người, tốt lắm.

Tống Hi phát tin ngắn cho Mục Duẫn Tranh:

- Cảm ơn anh.

Cảm ơn anh giúp tôi chắn rụng rất nhiều phiền toái, để cho tôi có thể an ổn ở lại trong nhà mà không phải bị cưỡng chế điều động đến mặt trên đóng cửa lại mà chế thuốc.

Phát xong tin nhắn, Tống Hi nhìn hoa màu nửa chết nửa sống trong đất ưu sầu. Ruộng bắp, quắt. Bông cao lương, quắt. Luận sản lượng, chỉ sợ còn không kịp năm bình thường ¼.

Lúc này thôn trưởng lại truyền đạt tin tức mới mà mặt trên tuyên bố.

Năm nay bắt đầu, thu thuế nông nghiệp trở lại.

Tin tức vừa ra, toàn thôn nổ oa.

Mùa màng kém như vậy, còn thu thuế, còn cho người sống hay không a!

Một mẫu ba mươi cân lương, không câu nệ chủng loại. Bất kể là hạt lúa mạch hạt thóc hay là bắp cao lương, toàn bộ đều là một mẫu ba mươi cân, chỉ lấy lương, không thu tiền.


Tống Hi nghĩ, quốc gia đại khái cũng là khó xử. Từ mùa thu năm trước không thu được lương, đến mùa hè năm nay mùa màng cũng không xong, quốc gia không thu được lương, còn phải nén xuống giá lương, hai năm qua chỉ sợ phải vận dụng không ít lương thực dự trữ. Lương thực dự trữ của một quốc gia lại có được bao nhiêu đâu, ba năm, năm năm? Một quốc gia sẽ duy nhất dự trữ lương thực cho năm năm được sao? Chỉ sợ khó khăn.

Những năm qua thu hoạch không sai, từng nhà đều có lương thực dư để bán, nhưng từ năm trước hủy thu hoạch vụ thu chỉ sợ không còn nhà nông nào chịu bán lương. Quốc gia không mua được lương mới, nếu còn không suy nghĩ phương pháp, trơ mắt nhìn người thành phố bị đói chết hay sao!

Lần trước nhờ Bạch Cẩn Chi hỗ trợ mua dược tài, Bạch Chân còn nhắc nhở cho hắn tích trữ lương thực, nói siêu thị nhà hắn mỗi lần mở cửa bên ngoài đều xếp thành hàng dài, vừa mở cửa liền xông thẳng tới khu bán lương thực cướp mua lương, cơ hồ trong chớp mắt liền mua trống rỗng.

Một mẫu ba mươi cân lương, bồi thường một túi phân hóa học mười cân.

Xem như là một biện pháp trả tiền kiểu khác.

Cho dù được bồi thường phân hóa học, người trong thôn vẫn không nguyện ý nộp thuế. Thuế nông nghiệp đã được hủy bỏ hơn hai mươi năm, đã thói quen ngày tháng không cần giao thuế, chợt thu thuế, thật nhiều người đều không tiếp thụ được. Có chút người hiểu xa hơn, hiện tại thu thuế nông nghiệp, ngày nào đó có thể tiếp tục thu thuế ruộng đất hay không? So sánh với thu thuế nông nghiệp, loại thuế lưu khoản này càng nhiều hơn. Nếu hai loại thuế cùng nhau thu, tuyệt đối sẽ tổn thương cân động cốt.

Thuế nông nghiệp không dễ thu, thôn trưởng đã tuyên bố trên loa suốt hai ngày, cũng chỉ thu được phần của mấy cán bộ trong thôn, chồng chất một đống nho nhỏ trong sân đại đội thôn.

Tống Hi cũng đem phần của mình đưa tới, bốn mẫu, một trăm hai mươi cân, là bắp cũ năm trước. Về phần bốn mẫu khác, đó là tiêu tiền nhận thầu, đã sớm trả duy nhất một lần ba mươi năm phí thuê bao, cũng không cần tiếp tục nộp thuế.

Những nhà khác không ai nộp lương, toàn bộ rõ ràng là đang kháng nghị.

Cuối cùng thôn trưởng không có phương pháp, cùng mấy cán bộ thôn thương lượng, phân công nhau tới cửa thu thuế. Trước thu từ thân thích bổn gia, rồi đến gia đình có quan hệ thân cận, một phen gây sức ép dựa vào nhân tình cũng thu được bảy tám phần. Cuối cùng chỉ còn thừa lại vài hộ có chết cũng không chịu giao, thậm chí mẹ của của Lý Chính còn đoạt một túi phân hóa học mang về nhà.


Cục lương thực rất nhanh đã đem lương thực thu được trong thôn chở đi, mấy nhân viên công tác đi tới mấy nhà còn chưa nộp thuế khuyên bảo một phen, bị oanh ra ngoài.

Hiệu suất của Trương gia kênh rạch càng thấp hơn, ngay cả phần của cán bộ thôn cũng không thu được. Trừ bỏ thôn trưởng, những cán bộ thôn đều bỏ gánh mặc kệ.

Trong những thôn nơi này, chỉ có Lý gia kênh rạch thu nhanh nhất chỉnh tề nhất, Trương gia kênh rạch kém cỏi nhất.

Người trong thôn lạnh lùng nhìn mấy gia đình cự tuyệt nộp thuế, chứng kiến bọn hắn cũng không bị phạt, sôi nổi bất bình đi nhà thôn trưởng lải nhải oán hận.

Thắt lưng thôn trưởng càng cúi, trên đầu không còn sợi tóc đen.

Lý Bảo Điền ngồi trong nhà Tống Hi bồi em trai tiểu Đa ăn chân gà, nói:

- Nhà của chúng tôi cũng đã giao năm trăm cân lương thực, năm nay chỉ thu được hơn sáu trăm cân bắp, hai mẫu đâu! Hoàn hảo còn có phân hóa học!

Tống Hi nhìn một đống bắp nhỏ mình thu lại trong viện, không nói chuyện. Có phân hóa học làm bồi thường, chỉ sợ là vì sợ nông dân bắn ngược quá lợi hại. Sau này còn tiếp tục thu, muốn phân phát phân hóa học hay không thì khó nói. Cả nước thiên tai không ngừng, nạn lụt hạn hán tuyết tai nạn châu chấu, chỗ nào cũng phải tiêu tiền. Hơn nữa vừa xong bệnh dịch muỗi, thuốc vaccine đều phải miễn phí. Xài tiền kiểu như thế, quốc gia dù có tiền cũng không gánh nổi.