Tống Hi trầm mặc một lát, nói:

- Nếu quốc gia có kế hoạch, tôi cũng không cần gấp trong mấy ngày này. Cho tôi dược liệu, tôi làm một đám thuốc sau đó đi qua, đến lúc đó còn cần một đám chó kéo xe trượt tuyết.

Trần Mẫn là chính khách, Tống Hi là thầy thuốc. Chính khách cần ích lợi, thầy thuốc cần tiện lợi. Điểm này Tống Hi hiểu rất rõ ràng. Hắn không muốn cùng chính khách trộn chung một chỗ, lại không ảnh hưởng lúc làm việc cần chút ưu đãi. Cho dù mục đích của chính khách càng là vì chiến tích thì thế nào, chỉ cần nhân dân được đến lợi ích thiết thực thì không có gì là không thể.

Trần Mẫn phân phó vài câu, xoay người đi rồi.

Dược liệu rất nhanh được đưa tới, cùng đi còn có hai học sinh viện y học của Trần gia, cùng đi qua làm trợ thủ.

Tống Hi không khách khí, toàn bộ đều thu nhận.

Hai sinh viên lập tức mệt thành con chó.

Năm ngày sau, Tống Hi mang theo thuốc làm xong lên trực thăng, ôm Tống Tiểu Đa nói:

- Tiểu Đa, kế tiếp nhìn cậu đó.

Tống Tiểu Đa liếm liếm ngón tay Tống Hi, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Mục Duẫn Tranh cùng Trầm Việt ngồi phía sau ngơ ngác nhìn một người một chó phía trước, không ai dám mở miệng nói chuyện. Hiện tại bộ dạng Tống bác sĩ thật nguy hiểm, nhìn hai sinh viên bị trói lên trực thăng đang buồn rười rượi liền sẽ biết.


Lúc Tống Hi đến nơi thì bên kia bão tuyết mới vừa ngừng, bộ đội cứu viện quốc gia cũng lập tức tiến vào một mảnh đại thảo nguyên trắng xóa.

Lều trại mang theo dấu hồng thập tự mới dựng lên, một đám người bệnh bị tổn thương nghiêm trọng do giá rét đã được đưa tới.

Suốt một ngày, hai sinh viên đều mềm nhũn, nhìn xem Tống bác sĩ vẫn bận rộn không ngừng cùng hai binh sĩ bị Tống bác sĩ sử dụng như trợ thủ, lại cắn răng đứng lên.

Dân chăn nuôi ở phân tán, tuyết lại lớn, công tác cứu viện thật gian nan.

Sau dân chân nuôi tổn thương do giá rét, lại đến quan binh tổn thương do giá rét.

Lúc Tống Hi cắt giày cho một binh sĩ, ánh mắt có chút đỏ lên. So sánh với dân chăn nuôi, nhưng binh sĩ này bị thương càng thêm nghiêm trọng.

Sau một giai đoạn liên tục chữa trị, Tống Hi gọi điện cho Bạch Cẩn Chi:

- Kinh tế hiệu ích cùng xã hội hiệu ích, anh cần thứ nào? Thịt dê bò chết cóng khắp nơi đều có, tôi tặng anh mấy phối phương bào chế thịt khô, anh quyên một đám quần áo cùng dược liệu chống lạnh, còn có bao tay cùng bao đầu gối đều cần.

Bạch Cẩn Chi cúp điện thoại, nhìn qua Đinh trợ lý:

- Bên chỗ thảo nguyên, anh đi làm, mặc kệ tên hỗn đản kia cần cái gì, đều cho hắn, lấy danh nghĩa Bạch thị tập đoàn.

Đinh trợ lý nhanh chóng đáp ứng. Đi theo người khác cùng nhau quyên tiền cũng không bằng có được chỗ lợi ích thực tế, đến lúc đó tiếp tục quạt ông chủ tự mình đi một chuyến tốt lắm.

Bên này Tống Hi đã mang theo đội trượt tuyết của mình thay đổi nhiều địa phương, Mục Duẫn Tranh cùng Trầm Việt vừa đến bên này không bao lâu thì bị mặt trên điều đi rồi, còn gẩy hai ban binh sĩ qua đây.

Trong nhà bạt cũng không ấm áp hơn bên ngoài bao nhiêu, một đám người vây quanh đống lửa ăn canh thịt dê.

Sinh viên giáp nói:

- Hôm nay ăn tết.

Sinh viên ất nói:

- Ân, ăn tết.

Đám người Tống Hi uống canh xong, đem xương cốt còn lại đều mang ra ngoài cho chó ăn. Mười hai con chó trượt tuyết, mang theo bọn họ chạy hơn phân nửa thảo nguyên.

Ba Nhã Nhĩ bưng một bồn thịt dê lớn tới cho chó ăn, nhìn Tống Hi nhoẻn miệng cười nhưng cười không nổi, nói:


- May mắn anh đã tới rồi, bằng không chân của Ba Đồ phải bị chặt bỏ.

Tống Hi lấy ra bầu rượu hớp một ngụm, còn lại đưa cho Ba Nhã Nhĩ. Ba Đồ là con trai độc nhất của Ba Nhã Nhĩ, bị đông lạnh hỏng hai chân, lúc hắn tới bọn họ còn đang thương lượng chặt chân của hắn đâu.

Ba Nhã Nhĩ không uống, cầm trong tay chốc lát liền buông xuống. Loại rượu này uống xong ấm áp, bác sĩ còn cần đi thật xa, hắn luyến tiếc lãng phí.

Ở nơi này dừng lại hai ngày, đội trượt tuyết tiếp tục ra đi, lần này có thêm hai dân chăn nuôi dẫn đường.

Vật tư cứu viện của quốc gia từng nhóm đưa tới thảo nguyên, bộ đội cứu viện cũng từng nhóm lớn tiến vào. Qua nửa tháng Giêng, công tác cứu viện đã tiến vào giai đoạn kết thúc.

Tống Hi ở trong một điểm cứu viện của bộ đội hung hăng ngủ một giấc, khi tỉnh lại Mục Duẫn Tranh đang ngồi bên giường nhìn hắn ngẩn người, Trầm Việt ngồi bên đống lửa ăn mì.

Tống Hi ngồi dậy, hung hăng ôm Mục Duẫn Tranh một phen. Mục Duẫn Tranh cùng Trầm Việt xuất thân là bộ đội đặc chủng, hoàn cảnh gì cũng không sợ, lần này đích thị là bị phái đi địa phương gian khổ nhất, bằng không không có khả năng ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy lại gầy thành cái dạng này.

Mục Duẫn Tranh dùng sức ôm trở về.

Trầm Việt cắn đũa ngơ ngác nhìn. Hiện tại đội trưởng xấu như vậy, không ngờ còn có thể lấy được nam thần làm vợ! Thật không khoa học!

Mục Duẫn Tranh hỏi:

- Phải đi về sao?

Tống Hi cúi đầu nghĩ nghĩ, hỏi:

- Tuyết tai nghiêm trọng như vậy, binh lính biên phòng đây?


Biên giới phương bắc dài như thế, binh lính biên phòng thì sao?

Mục Duẫn Tranh trầm mặc một lát, nói:

- Anh cần nghỉ ngơi.

Trầm Việt nhỏ giọng:

- Nếu đi thì tính tôi một phần.

Mẹ nó, thật muốn đem trái tim đều đào ra cho nam thần, nhưng nam thần là lão bà của đội trưởng!

Tống Hi đứng dậy, ra ngoài đi một vòng, sau khi trở về nhìn Mục Duẫn Tranh cười cười:

- Thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà đi! Biên giới rất dài, chờ chúng ta đi qua việc gì cũng không kịp. Vừa rồi tôi nhìn thấy tiểu sư đệ của cha nuôi, tôi tặng thuốc cho hắn là được.

Có đám thần côn kia ở, dù con đường khó đi thế nào cũng không thành vấn đề.

Mục Duẫn Tranh trầm mặc thu dọn đồ đạc, lại đuổi hai ban binh sĩ rời đi trước.

Tống Hi có chút luyến tiếc đám chó trượt tuyết kia, đáng tiếc đây là Trần Mẫn tìm tới, chỉ đành trả lại.