Qua năm giờ chiều, Tống Hi đem cơm chiều cùng bột bắp cùng nhau đưa tới cho mấy người làm công. Trừ bỏ đã nói mỗi người cần mười cân bột bắp, lại cầm thêm khoai lang nấu chín, nam nhân hai củ, nữ thì được một củ.

Có lẽ là tồn tại tâm tư được cơ hội lưu lại làm việc, những người này lúc làm việc đều thật liều mạng, thậm chí là nữ nhân cũng không hề than mệt chút nào, chỉ có trên đường Lý Kỳ hô nghỉ ngơi mới đi theo nghỉ một chút.

Vài người cũng không lưu lại ăn cơm chiều, mà dùng hộp đựng cơm mang theo từ sáng sớm chứa đựng mang về. Trong thức ăn có thịt, mang về còn có thể cấp cho người nhà ăn đỡ thèm. Nhưng nhà ấm thật là ấm áp a, nếu có thể lưu lại trong địa phương ấm áp như vậy nằm ngủ thì tốt rồi.

Đám người kia đi cũng không bao xa, ở cách thôn không xa dựng lều trại ở lại. Có người nhặt được củi lửa liền cùng chén đồ ăn thập cẩm trộn vào nhau nấu lên cháo bắp, người một nhà mỗi người uống vài ngụm cũng có thể ấm áp một ít.

Tống Hi xem qua, đi theo Mục Duẫn Tranh cùng nhau trở về, cảm khái nói:

- Lều trại nhìn qua cũng không rẻ tiền, hẳn là chuyên dụng cho dân thích du lịch. Hiển nhiên trước kia gia cảnh không sai. Trước kia lấy ra làm đồ chơi, hiện tại thành công cụ chuẩn bị đi kiếm ăn.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Tôi nghe ngóng, những người đó phần lớn là cùng một tiểu khu đi ra, lần này là cùng nhau kết bạn ra tới.

Tống Hi hỏi:

- Việc mua lương trong thành phố đã khó khăn như vậy sao?

Người địa phương đã bắt đầu chịu không nổi chạy hướng nông thôn, người bên ngoài đây?

Mục Duẫn Tranh trầm mặc không đáp.


Tống Hi cũng không hỏi lại, trầm mặc đi về nhà.

Một đám người lưu lại bên ngoài Lý gia kênh rạch ba ngày, mãi tới công việc trong nhà ấm của Tống Hi cùng việc bên ngoài đồng ruộng đều làm xong toàn bộ mới rời thôn đi tới địa phương khác.

Tới tháng mười hai trời càng lạnh, Tống Hi nhịn không được có chút bận tâm. Những người đó có già có nhi đồng, mùa đông lạnh như vậy ở bên ngoài làm sao mà qua!

Ở bên ngoài kiếm ăn đâu chỉ có một nhóm người này. Sau khi nhóm người này rời khỏi, trong thôn luôn có người tới xin lương, nam nữ già trẻ đều có, đều là một nhóm người kết bạn, không ai dám đi ra một mình. Những người này đến từ khắp các nơi, trong thành phố, bên ngoài thành, thậm chí có cả trong trấn.

Trầm Việt đến một chuyến, tặng hai con chó săn cho Tống Hi.

Tống Hi nhìn hai con chó bề ngoài cũng không thể nói là còn trẻ, khóe môi co rút lại.

Trầm Việt thở dài:

- Loại chó tráng niên xuất ngũ như tiểu Đa thật không nhiều, đương nhiên, lần đó là vì tiểu Đa sắp chết nên đội trưởng mới kiên trì xin lui dịch, đại khái tính là vì công hi sinh vì nhiệm vụ đi! Hai con chó này tuổi hơn lớn, không có khả năng lên núi săn thú như tiểu Đa, giữ nhà còn có thể.

Tống Hi bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, để Lý Kỳ thúc chiếu cố, lưu bên kia cũng an toàn một ít.

Kỳ thật một mình Tống Hi cũng có thể chiếu cố bên nhà ấm, nói là nuôi bên kia giữ nhà chi bằng nói là nuôi cho người ngoài nhìn xem. Dù sao người thường nhìn thấy con chó lớn luôn sẽ có vài phần sợ hãi, nhất là lúc người muốn làm chuyện xấu.

Trong sân, tiểu Đa hướng hai con chó kêu dữ dội. Những con chó muốn cướp cha của tiểu Đa đều là chó xấu xa! Hiện tại cha tuyệt đối không được giành, từng cha cũng không được! Hai cha đều là của tiểu Đa, một mình tiểu Đa!

Hai con chó nhấc mí mắt nhìn nhìn tiểu Đa lại gục xuống, đều im lặng.

Tống Hi nhìn thấy có vài phần hài lòng. Chó cắn người sẽ không thích sủa, nhất là chó già có kinh nghiệm phong phú. Về phần tiểu Đa, nó không cắn người, trừ bỏ lúc làm chính sự sẽ không sủa, bình thường kêu thì kêu đi, vẫn tốt hơn một con chó lại nhảy lên đỉnh nhà ấm chơi u buồn.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Gầy rất nhiều, thật vất vả sao?

Tống Hi bắt mạch cho Trầm Việt, vẻ mặt liền thay đổi:

- Các cậu thường ăn không đủ no sao?

Trầm Việt nhất thời khổ bức:

- Còn không phải sao, mỗi tháng gẩy lương thực xuống chỉ có một chút, nhà ăn đã sớm phân số lượng. Tôi còn đỡ, thuê nhà bên cạnh, còn có thể thường thường trở về nhà bồi bổ. Cấp dưới thì không được, có một bên Sơn Đông, đặc biệt có thể ăn, vừa số lượng, mỗi ngày chúng tôi đều nghe bụng của hắn kêu ầm ĩ.


Trầm mặc hồi lâu, Tống Hi nói:

- Cho dù đem toàn bộ lương thực trong nhà tôi đưa qua, cũng không cung cấp nổi toàn bộ liên của cậu ăn được mấy bữa cơm no.

Trầm Việt nói:

- Không cần. Chúng tôi đem đất trống đều khai hoang ra rồi, dựng nhà ấm trồng khoai tây, qua vài ngày sẽ có thu hoạch. Nam thần ngẫu nhiên tiếp tế cho chúng tôi một chút thịt là tốt rồi, nhiều lắm sẽ ăn trôi chảy, không tốt.

Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh.

Mục Duẫn Tranh gật gật đầu, nói:

- Ngày mai vào núi bắt thịt.

Trầm Việt nước mắt lưng tròng nhìn từng đội trưởng:

- Chị dâu thật tốt! Nam thần cưới được anh thật sự là quá hạnh phúc vậy!

Tống Hi:

- !

Loại cảm giác toàn bộ thiên hạ đều cảm thấy hắn hẳn nên cưới Mục trưởng quan thật không xong.

Mục Duẫn Tranh mặt không chút thay đổi nhìn Trầm Việt:

- Đi, chúng ta ra sân sau nói chuyện nhân sinh.


Trầm Việt đứng lên bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu:

- Nam thần tôi đi trước vậy, không quấy rầy anh cùng chị dâu ân ân ái ái!

Người chạy tới bên cửa phòng, Tống Hi nói:

- Cậu còn chưa lấy thịt.

Bước chân Trầm Việt ngừng phắt lại, xoay người chạy ngược trở về ôm đùi Tống Hi kêu gào:

- Nam thần anh nhất định là thiên sứ mà ông trời phái xuống cứu vớt tôi! Nam thần thỉnh nhận lấy dạ dày của tôi!

Tống Hi:

- !

Mau đem tên ngớ ngẩn này trạc xiên ném ra ngoài!

Trầm Việt ôm đùi Tống Hi không buông.

Tống Hi nói:

- Đưa hai túi bột bắp cho hắn, coi như mua chó.