Tống Hi đem ấm nước rót vào trong bồn lớn, pha nước lạnh đem Tống Tiểu Đa giặt sạch một lần tắm.

Mục Duẫn Tranh vén tay áo lên hỗ trợ, trộm nhéo vài cọng lông chó.

- Gâu gâu gâu!

Tiểu Đa cáo trạng, từng cha phá hư nhéo lông của tiểu Đa, cha mau đem hắn đuổi ra ngoài!

Tống Hi:

- !

Nghe không hiểu.

Tắm rửa xong Tống Hi cầm khăn lông lớn đưa cho Mục Duẫn Tranh lau lông chó, bản thân đi lấy máy sấy.

Cầm máy sấy đi ra, thấy toàn thân Mục Duẫn Tranh ướt đẫm, Tống Hi tức giận trạc con chó mập, mắng:

- Tống Tiểu Đa cậu lại giũ lông trong phòng, đêm nay ngủ cửa!


Con chó khổng lồ như vậy, nhiều lông như vậy, trên giường cùng chăn mền đều ướt!

Mục Duẫn Tranh nhanh chóng đứng dậy đem hang ổ của tiểu Đa chuyển ra khỏi phòng trải ngay bên ngoài cửa phòng phía bắc. Tống bác sĩ chỉ nói cho tiểu Đa ngủ ngoài cửa, nhưng cửa nào cũng là cửa!

Tiểu Đa cực kỳ ủy khuất. Từng cha nhéo lông của tiểu Đa, hiện tại cha đuổi tiểu Đa ra cửa ngủ, tiểu Đa quả thật không được ai yêu!

Tống Hi mệt nhọc đi nằm ngủ.

Mục Duẫn Tranh không tắt đèn, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tống Hi. Nhìn nhìn, nhịn không được gom qua hôn một cái, hôn lên trán. Hôn xong rồi, xem người không phản ứng, mừng rỡ, liền gom qua hôn hôn ngoài miệng. Tống bác sĩ lợi hại như vậy, làm sao bị người tới gần cũng không biết, rõ ràng là ngầm đồng ý, đồng ý lời mời!

Mục Duẫn Tranh chậm rãi hôn lên môi Tống Hi, chạm một cái, chạm một cái, lại chạm một cái, trong lòng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Tống Hi đột nhiên mở mắt ra, nói:

- Anh đều đi theo Bạch Chân học cái gì?

Mặt than có chút vặn vẹo:

- Đều không phải đồ tốt, không thể nhìn.

Tống Hi hỏi:

- Cái gì?

Mục Duẫn Tranh cứng ngắc trả lời:

- Dây thừng, ngọn nến, roi, còng tay, bàn ủi..

Tống Hi:

- !

Mẹ nó, tên ngớ ngẩn Bạch Chân đã làm gì quan quân thuần khiết nhà hắn! Vì cái gì chỉ nam tay mới lại có những thứ không tiết tháo không hạn cuối như vậy!

Tống Hi quyết định trời vừa sáng liền đi ném trứng thối chà điểm âm cho Bạch Chân.


Bị giày vò, hứng trí gì cũng bị mất, ngày mai còn phải thức dậy sớm nên hai người đều nằm ngủ.

Sáng mùng một Mục Duẫn Tranh dậy sớm, đi chưng bánh chẻo mới kêu Tống Hi rời giường.

Vẫn là một sáng sớm bận rộn.

Đuổi xong từng đám trẻ con, Tống Hi ra cửa chúc tết, Lý Bảo Điền ở bên cạnh đợi đã lâu.

Mục Duẫn Tranh dùng ánh mắt đen sịt nhìn chằm chằm Tống Hi, khi Tống Hi nhìn qua lại chuyển mắt. Năm trước ra ngoài chúc tết bị nửa đường đuổi về, năm nay đây?

Tống Hi vừa mặc áo lông vừa nói:

- Còn không đi?

Mục Duẫn Tranh nháy mắt đứng dậy, trong vòng một phút thu phục quần áo đổi giày cùng lấy thuốc lá đồ đạc đầy đủ chuẩn bị cùng đi ra cửa.

Lý Bảo Điền xem ngây người. Quan quân nhà tiểu Tống ca thật là lợi hại, thật không hổ là trong bộ đội ra tới!

Tống Tiểu Đa quá lớn rất dọa người, bị từng cha một mình bạo lực nói chuyện một lần liền chủ động ghé vào cửa lưu lại giữ nhà.

Xuyến vài nhà xong, Tống Hi yên tâm. Mục trưởng quan ở nơi này lâu, một năm nay cũng từng giao tế vài lần với người trong thôn, thu liễm khí thế cũng có thể ngẫu nhiên trò chuyện vài câu, tối thiểu không tới mức mỗi lần mới mở miệng liền tẻ ngắt.

Đã có thể nhập gia tùy tục, năng lực học tập không sai, thêm hai điểm.


Tống Hi âm thầm gật đầu.

Liễu Diệp là cô dâu mới, vợ chồng son cần đi theo chị dâu trong nhà chú bác bái năm, cơ hồ toàn bộ thôn đều phải đi một lần, không đi cùng bọn họ. Ba độc thân, mặc kệ vào nhà ai chúc tết xong cắn vài hạt dưa tùy tiện xả vài câu liền đổi nhà khác, cũng không ở lâu, vì thế còn chưa tới giữa trưa đã đi xong một vòng.

Xong rồi về nhà, Lý Bảo Điền cũng đi theo, hắn nghĩ lên mạng một lát.

Đi vào cửa Mục Duẫn Tranh liền giành trước ngồi xuống chiếm ghế máy tính nhưng lại không khởi động máy, chỉ trầm mặc không cho Lý Bảo Điền dùng.

Tống Hi bưng một mâm lót dạ đi ra, liền hiểu được, trong máy tính có một ít hình ảnh không thích hợp cho thẳng nam nhìn thấy. Lại không thể nói thẳng, đành phải đem máy tính trong phòng Bạch Chân chuyển ra ngoài cho người ta mượn dùng.

Lý Bảo Điền nhìn Tống Hi, lại nhìn quan quân, cảm giác hai người này hôm nay có chút không thích hợp, thập phần khả nghi. Trước kia hắn tùy tiện vào phòng của tiểu Tống ca đâu! Mới trước đây hắn còn cùng tiểu Tống ca ngủ chung một giường đâu! Nhưng người sĩ quan này từ khi tới nhà đã hoàn toàn thay đổi, luôn có một loại cảm giác hai người bọn họ mới là một nhà mà mình chỉ là người ngoài. Phi, hắn đều cùng tiểu Tống ca nhận thức cả đời!

Lý Bảo Điền phẫn nộ nhìn quan quân, bị quan quân đưa mắt nhìn lại, lập tức liền rụt trở về. Ánh mắt của người sĩ quan này thật dọa người, bị xem một cái lông tơ đều dựng lên!

Mục Duẫn Tranh nhìn Lý Bảo Điền quả thật có chút không quá vừa mắt. Không lễ phép, vào nhà không biết gõ cửa. Không có ánh mắt, động một chút lại quấy rầy tiểu thế giới của hai người bọn họ. Còn có, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên chẳng hạn, rất đáng ghét.

Mùng một trôi qua, mùng hai.

Mùng hai cần cấp nhà ngoại chúc tết. Gia đình Lý Bảo Điền dọn dẹp khóa cửa rời đi, Tống Hi nhìn thấy có chút hâm mộ. Hắn không có thân thích để đi, cũng rất ít ở nhà an ổn qua tháng Giêng. Lúc cha nuôi còn sống thường xuyên theo cha nuôi chạy nam đi bắc. Lúc cha nuôi đi vắng tháng Giêng năm đầu còn an ổn, đại tuyết phong sơn cũng không cần ra cửa. Tháng Giêng năm thứ hai ở trong núi dạy Mục Duẫn Tranh học đao, năm thứ ba ở thảo nguyên vội vàng trị bệnh cứu người. Đây là năm thứ tư.