Một mẫu sản hơn ngàn cân. Tống Hi nghe sản lượng như vậy cũng không phát biểu ý kiến. Tính toán ngày nhà ấm xây thành, tiếp tục tính toán ngày thu hoạch, sản lượng này cho dù quốc gia có dùng mầm móng tốt nhất của cả nước, còn bỏ nhiều phân bón hóa học, chỉ sợ cũng chỉ là trọng lượng bề ngoài mà thôi. Nhưng có thể vỗ yên lòng người vẫn tốt hơn. Lương thực, có đợt thứ nhất sẽ có đợt thứ hai. Nông trường nhà ấm, có một sẽ có hai, có quốc gia còn có đất vườn, có tập thể lại có người.

Mục Duẫn Tranh hô:

- Đi qua dùng cơm, có gan heo xào hành tây mà cậu thích.

Tống Hi nhanh chóng chạy tới ăn cơm, trước gắp đũa gan heo, lại gắp hành tây, rồi mới lên tiếng:

- Lần sau cắt hành tây kêu tôi một tiếng, chảy nước mắt rất khó chịu.

Mục Duẫn Tranh nhìn Tống Hi, gom qua hôn một cái, còn đem nửa miếng gan heo ngoài miệng Tống Hi đoạt đi rồi.

Mục trưởng quan gần đây đã học biết tận dụng mọi cơ hội, đây là nhìn chằm chằm hai vợ chồng Trịnh Sưởng nhìn suốt một mùa đông lấy ra được kinh nghiệm sao? Tống Hi âm thầm gật đầu. Năng lực học tập bắt chước của Mục trưởng quan không sai, thêm một điểm.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Qua vài ngày tôi muốn quay về B thị một chuyến.

Tống Hi ngẩn ngơ, không lên tiếng.

Mục Duẫn Tranh nắm chặt tay Tống Hi không buông. Chuyện sốt ruột trong nhà không phải nói hắn muốn tránh thì tránh được, dù sao cũng phải đi giải quyết cho xong.


Sau một lúc lâu Tống Hi gật gật đầu nói:

- Vậy hãy đi đi, vừa vặn, tôi nghĩ đi phía nam một chuyến, thuận tiện nhìn xem Đường Cao.

Lại đâm hắn mấy châm.

Mục Duẫn Tranh trầm mặc, nói:

- Chờ tôi trở lại rồi cùng nhau đi, tôi sẽ rất nhanh trở lại.

Mẹ nó, lại là tiểu bạch kiểm Đường Cao, lần này nhất định phải đánh cho hắn một trận mới được.

Ba ngày sau, Mục Duẫn Tranh đi rồi.

Tống Hi phát hiện chất lượng cuộc sống của mình đi xuống. Trình độ cơm nước theo không kịp là một, buổi tối không ai ấm giường nửa đêm bếp lò tắt bị đông lạnh tỉnh là một. Còn nữa, sao trước kia không phát hiện trong nhà mình còn có nhiều việc cần làm như vậy a, làm mãi không xong!

Suốt một ngày, toàn thân Tống bác sĩ đều u uất.

Cần dọn chuồng dê, còn phải dọn chuồng gà, dọn dẹp lồng thỏ, kể cả lồng con hoẵng.

Phải cho dê, gà, thỏ còn có hoẵng ăn.

Đêm đó, Tống Hi chui vào trong mền, bấm điện thoại của Mục Duẫn Tranh:

- Ổ chăn lạnh quá.

Mục trưởng quan vừa ngồi xuống trước mặt nhị thúc không bao lâu sưu một chút bật lên, chỉ hận không thể lập tức trở lại ấm giường cho Tống bác sĩ.

Ngày hôm sau, Tống Hi ủ rũ nấu bánh chẻo cho mình, còn nấu thịt cho tiểu Đa.

Đại loa trong thôn vang lên.

Người trong huyện tới muốn xin quyên tiền.

Rét lạnh cùng đói khát đem đàn người bức vào trong đại viện ủy ban huyện, nam nữ già trẻ, chuyển nhà, thậm chí còn có người ôm theo nhi đồng chết yểu.


Trong huyện có thể tìm địa phương ổn định dân chúng tập trung cung ấm, nhưng không giải quyết được đồ ăn cho nhiều người như vậy.

Đội ngũ xuống nông thôn quyên tiền được tạo thành, nhân viên công tác ủy ban huyện + dân chúng trong huyện + binh sĩ cầm súng.

Nhân viên công tác mang theo mấy vị lão nhân trong huyện từng nhà động viên, thôn trưởng cúi thắt lưng, nhìn càng già gay gắt.

Người trong thôn vô cùng lặng lẽ. Không chịu mở cửa, có người mặt lạnh cự tuyệt, cũng có người xuất ra ba năm cân lương. Từ mùa thu năm trước không ngừng có người tới ăn xin, thấy được nhiều, nhìn lại lương thực trong nhà cũng không phong phú, tâm tình của thôn dân chầm chậm cứng rắn đi lên.

Trầm Việt dẫn đội nhìn Tống Hi cười khổ.

Tống Hi cũng cười khổ:

- Chỗ này của tôi cần nhiều người làm việc, một ngày bao ba bữa cơm, trong nhà cũng không có bao nhiêu lương tích trữ. Hoa màu trong đất mới gieo xuống không bao lâu, cách thu hoạch còn quá sớm! Đông bắc mùa thu hoạch lớn, chỗ chúng ta không phân được lương sao?

Trầm Việt cắn môi:

- Cả nước trên dưới đều nhìn chằm chằm đám lương kia đâu, đủ làm gì! Năm trước thảo nguyên tuyết tai, không đúng, là năm kia. Năm trước cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng vì trước tiên có chuẩn bị nên không nghiêm trọng như năm kia, hơn nữa cũng không lên tin tức. Mặt trên có nói, dân chăn nuôi cần nam dời đâu!

Dân chăn nuôi nam dời? Phải rồi, ngay cả chỗ bọn họ còn lạnh tới như vậy, bên thảo nguyên chỉ có thể càng lạnh hơn, vả lại lạnh sớm mà ấm càng muộn. Chỉ nhờ vào vài tháng ấm áp, làm sao nuôi nổi nhiều dê bò! Nhưng nam dời là không thể tiếp tục chăn nuôi. Dân chăn nuôi lại không thể chăn nuôi, làm sao mà qua đây?

Trầm Việt thở dài:

- Nếu phân tới nông thôn, nếu có thể được một khối đất vẫn có thể sống sót đi!

Phía bắc càng lạnh, bên đông bắc tai họa càng thêm nghiêm trọng, nhưng việc này không thể nói với nam thần. Nói lại có ích lợi gì, hàng năm vừa đến mùa đông liền phải đi xe trượt tuyết chạy đi cứu người sao? Nam thần dù lợi hại, nhưng cũng chỉ có một mình, cũng không gánh nổi toàn bộ thiên tai của thế giới.


Tống Hi trầm mặc hồi lâu, nói:

- Cậu ăn cơm trước đi, tôi nấu thêm bánh chẻo.

Trầm Việt không khách khí, tiếp nhân cơm đôn thịt rõ ràng là lấy từ khẩu phần của tiểu Đa mãnh liệt ăn. Sau khi quyên mấy gói lương ra ngoài, nhà ăn số lượng càng thêm gắt gao, hắn thật sự đã lâu không có vài bữa cơm no.

Trầm Việt ăn cơm, Tống Hi khiêng ra hai túi khoai lang lớn, lại đưa ra hai túi bột bắp lớn.

Trầm Việt nói:

- Nhiều lắm, lấy một nửa là được rồi. Đến lúc đó tôi sẽ nói là xem mặt mũi tôi nên mới cấp cho, nếu cho một lần nhiều quá sẽ bị nhớ kỹ. Nhiều người chịu đói như vậy, chỗ của anh lại dựng nhà ấm thủy tinh, đừng trêu chọc họa cho mình.

Tống Hi thu hồi một túi khoai lang một túi bột bắp, lại lấy ra thêm một ít, chỉ chừa lại hai túi còn chừng bảy phần.

Trầm Việt:

- !

Thật không hổ là nam thần, học một biết mười.