Người trao đổi không ít, nhưng người cần mua cũng không nhiều. Phần lớn đều lấy một vài cân bắp đổi một ít tôm khô thì coi như xong.

Tống Hi tính toán lương trong nhà, phát hiện còn đủ, liền thay đổi một ít, hoa quả khô tương đối nhiều.

Đại khái xem Tống Hi ra tay hào phóng, có một người trẻ tuổi thấp bé khoảng hơn hai mươi đi qua, hỏi:

- Nhà anh có gạo hay không? Con tôi không đủ sữa bú, muốn đổi chút gạo về nấu cháo cho nó ăn.

Tống Hi trầm mặc, nhỏ giọng nói:

- Có bột sữa dê.

Ánh mắt thanh niên sáng lên, chạy về đem giỏ tôm đông lạnh của mình khiêng xuống, khiêng trên vai thúc giục Tống Hi về nhà lấy sữa bột.

Đi được nửa đường, Tống Hi nói:

- Lá gan của anh thật lớn, dám cùng người về nhà.

Thanh niên nở nụ cười, nói:

- Trước khi tới thôn của anh chúng tôi có hỏi thăm qua, thôn của anh vô cùng vững chắc, còn có một vị bác sĩ là người rất tốt, tôi vừa nhìn cũng biết là anh!

Về tới nhà Tống Hi nhìn hơn phân nửa giỏ tôm, cầm bốn bình sữa bột đưa tới, nói:

- Tự làm, không có chất phụ gia, cũng không có kỹ thuật bảo tồn lâu năm, kỳ hạn không lâu như ngày trước, tốt nhất uống xong trong vòng sáu tháng. Qua sáu tháng cũng đừng cho nhi đồng uống, nếu không đủ có thể quay trở lại. Hàng hải sản không câu nệ là cái gì, tôi đều thích.

Nghĩ nghĩ, hắn lại sợ người cha trẻ tuổi này vì kiếm tiền mua sữa bột cho con mình mà liều mạng đi ra biển sâu, Tống Hi lại bổ sung một câu:


- Hơn nữa thích cải biển, có thể dùng làm thuốc thiện.

Thanh niên vô cùng cao hứng, bọc lại bốn bình sữa bột, ôm vào lòng chạy, thậm chí quên luôn giỏ đựng tôm.

Trầm Việt nhìn giỏ tôm chảy nước bọt.

Tống Hi nói:

- Giữa trưa nấu tôm. Cho cậu hai túi bắp, tùy tiện đổi đồ vật gì mang về đại đội, xem như tôi ủy lạo quân đội.

Trầm Việt nhào lên ôm đùi Tống Hi.

Bị đội trưởng nhà bọn họ mới gấp trở về đè xuống.

Trầm Việt quay đầu nước mắt lưng tròng nhìn từng đội trưởng, thanh âm kêu to:

- Chị dâu, thân chị dâu, tôi nhất định là con ruột của chị dâu cùng nam thần sinh ra!

Mục Duẫn Tranh nhấc chân.

Trầm Việt nhanh tay lẹ mắt lăn một vòng ôm chân dài của từng đội trưởng, khóc lóc kể lể:

- Nam thần cùng chị dâu đối với tôi tốt như vậy, tôi làm sao không phải do nam thần cùng chị dâu sinh ra! Tôi biết mà, tôi nhất định là chị dâu sinh ra cho nam thần, hai người nam nam sinh con sinh ra tới!

Mọi người bị lôi lật ra.

Chu dì cầm một nắm cá khô gọi tiểu Đa:

- Tiểu Đa, qua đây với bà nội.

Tên ngốc bên kia không phải con của nàng.

Tuyệt đối không phải!

Đường Cao ở phía sau chiến hữu ngu xuẩn niệm niệm:

- Tôi nhất định là hàng khuyến mãi tặng kèm cho nam thần.

Việc cực dơ bẩn toàn bộ bao, mỗi lần đều là hắn giữ nhà, hắn nhất định là nhặt được!

Đường thúc gọi bạn già:

- Lại đây làm bánh tôm, đừng để ý mấy tiểu bệnh thần kinh kia.

Hình ảnh rất tổn thương mắt, ba vị trưởng bối đều tránh.

Tống Hi nghiêm mặt:


- Nói tiếng người.

Trầm Việt sưu một chút đứng thẳng, gót chân vừa khái, ba một chút chào theo nghi thức quân đội:

- Đại biểu toàn bộ liên, cảm tạ nam thần!

Đường Cao nghiêm túc nói:

- Đột nhiên nhớ tới còn chưa cho heo ăn, tôi đi nấu cơm heo.

Giữa trưa, Mục Duẫn Tranh nấu cá biển, Tống Hi nấu tôm, Đường dì làm bánh tôm, người một nhà thật náo nhiệt nếm qua cơm trưa, Trầm Việt cũng chấm dứt nghỉ phép về đơn vị.

Trầm Việt cẩn thận từng bước lên xe của Mục Duẫn Tranh, trong xe chất đầy cái ăn.

Mục Duẫn Tranh tự mình đưa chiến hữu đến cửa nơi đóng quân đại đội, kéo người xuống xe, bao lớn bao nhỏ ném xuống, lái xe chạy lấy người. Thật dứt khoát lại rõ ràng tàn khốc vô tình.

Trầm Việt yên lặng nghẹn ngào. Đội trưởng tôi sai lầm rồi đừng đi, sau thùng xe còn có rong biển khô đâu.

Mục Duẫn Tranh lái xe quanh quẩn trong trấn một vòng mới về nhà, dừng xe, mở thùng sau xe lấy ra bó rong biển, đưa vào phòng bếp. Tống bác sĩ thích ăn rong biển, xem như hầu tử kính dâng.

Tống Hi hỏi:

- Trong huyện thế nào?

Mục Duẫn Tranh nói:

- Trừ bỏ những địa phương của chính phủ còn đang làm việc, quảng trường trước đại lầu bách hóa đổi thành chợ, mười ngày một lần, ngày 20 tháng Giêng là phiên chợ lần đầu tiên.

Tống Hi nói:

- Hai mươi chúng ta đi qua xem.


Vẻ mặt Đường Cao không chút thay đổi mở miệng:

- Đã biết, tôi xem nhà.

Tống Hi xoa đầu Đường Cao, nói:

- Ngoan, quay về cấp kẹo cho cậu ăn.

Đường Cao:

- !

Cảm giác động tác sờ đầu của nam thần có chút quen thuộc.

Tiểu Đa chạy tới điêu ống quần của Tống Hi.

Tống Hi sờ đầu tiểu Đa, nói:

- Ngoan, cho cha con nấu cục xương thịt cho con ăn.

Tiểu Đa liếm ngón tay của Tống Hi.

Quả nhiên rất quen thuộc! Đường Cao nháy mắt rưng rưng chạy đi.

Hai mươi tháng Giêng, Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh đi chợ, còn chở luôn Lý Bảo Cương cùng Trịnh Sưởng. Lý Bảo Cương cùng Trịnh Sưởng đều mang theo hai túi bắp. Tống Hi cũng cầm theo hai túi bột bắp. Phía trước hắn cũng đã đổi qua thật nhiều vật dụng hàng ngày, hiện tại trong nhà không thiếu gì, mang theo lương thực chỉ là dự bị, nếu dùng không được trên đường về ghé cho viện dưỡng lão.

Người trên chợ rất nhiều. Sạp không ít, bán đủ thứ trên đời, từ xe con tới đồ chơi trẻ con, thật sự là cái gì cũng có. Người xem nhiều, người đổi ít, mỗi sạp đều có ít nhất ba năm người ở phía sau nhìn thấy, nhiều nhất là nam nhân.