Nghĩ lại là ngày lành chỉ một lần trong cả đời con trai út, Toàn Căn thím còn được đại con dâu khuyên nhủ nên đành cố nén bỏ qua.

Ở sân trước nhà Tống Hi ngồi hai bàn, cơ hồ đều là đội hình cũ đám cưới lần trước của Lý Bảo Cương, đều là quen biết, chỉ thêm hai thiếu niên, cũng là họ hàng đến nương nhờ.

Có một nam hài bảy tám tuổi đi theo Lý Thụy cùng tới, vung đũa thật chuẩn, cơ hồ trong chớp mắt liền đem toàn bộ thịt trên mâm kẹp sạch sẽ, chồng chất thật cao trong bát cơm, bái thịt ăn như là bái cơm. Lý Thụy bới cho nửa chén cơm cũng không ăn một ngụm, bánh mì trắng nhìn cũng không nhìn, chỉ ăn thịt.

Lý Kim Triêu nhìn thấy thật nhiều thịt đều mất, cũng đi theo quỳ gối đem thịt trong mâm đồ ăn trước mặt mình đều gắp vào trong chén, quay đầu phân ra cho em gái một nửa.

Lý Thụy ngượng ngùng:

- Cháu trai của dì hai tôi, đã đưa tới từ sáng sớm. Cũng không biết trong nhà đều dạy cái gì, vừa tới liền đòi ăn thịt.

Tống Hi nói:

- Trong bụng hắn có côn trùng, ăn nhiều thịt bụng sẽ đau, là đau tới mức lăn lộn trên mặt đất.

Lý Thụy:

- !


Quả nhiên bới xong một chén thịt, không bao lâu đứa nhỏ kia liền ôm bụng rúc vào dưới bàn.

Lý Thụy vội vàng đem người bế lên.

Tống Hi nói:

- Nhu vài cái trên bụng hắn, móc cổ họng ói ra liền không đau.

Lý Thụy ôm đứa nhỏ chạy WC.

Lúc trở lại đứa nhỏ một thân mùi thúi, hẳn là không còn đau, còn đang đấm đá Lý Thụy, vừa khóc lại làm:

- Muốn ăn thịt, tôi muốn ăn thịt! Bà nội tôi nói chỗ này có thịt ăn, mẹ của tôi nói lúc ăn cơm ăn đồ ăn cho thật no, tôi còn chưa ăn no đâu, tôi muốn ăn thịt, ăn thịt!

Mọi người:

- !

Tống Hi cố nén tiến lên bắt mạch cho nó, lấy ra viên thuốc nói:

- Trở về châm nước pha hai tép tỏi, uống một chén tỏi tươi, xong rồi ăn cái này, qua hai giờ là tốt rồi.

Lý Thụy xấu hổ không muốn nói nhiều, cũng không còn mặt lưu lại tiếp tục ăn, ôm đứa nhỏ vừa khóc lại làm về nhà, trên đường còn bị nó cào cấu trầy cả mặt.

Tống Hi nhíu mày. Ký sinh trùng đã bị tiêu diệt rất nhiều năm trước, lại xuất hiện trở lại!

Phân hữu cơ quả nhiên có tai hại!

Cơm nước xong Tống Hi vào phòng, đem Liễu Diệp đổi ra ngoài ăn cơm, chính mình hỗ trợ chiếu cố nhi đồng.

Đứa nhỏ kêu Lý Tố, tên là thím của hắn đặt trước, bước đi thật nhanh, còn hiếu động, liếc mắt không nhìn đã có thể leo ra thật xa, bên cạnh luôn không thể thiếu người chiếu cố.


Liễu Diệp đem đứa con nhét vào trong lòng Tống Hi liền không chút do dự rời đi. Buổi sáng mọi người đều bận rộn, nguyên lai nhi đồng giao cho bà ngoại hỗ trợ chiếu cố, lúc ăn cơm mới thay người, làm cho bà ngoại đứa nhỏ đi ra ngồi vào bàn.

Nhờ Tống Hi hỗ trợ chiếu cố nhi đồng, Liễu Diệp vô cùng an tâm. Tiểu Tống là bác sĩ, đứa con còn nhờ hắn đỡ đẻ. Người còn tinh tế tỉ mỉ, nói thai song sinh nhà Lý Lâm đi, cha ruột vừa ôm liền khóc, tới trên tay tiểu Tống liền xoay mặt cười.

Giữa trưa sau khi tan tiệc, Lý Bảo Cương đi vào phòng xem đứa con, nói:

- Đồ ăn không đủ ăn, đem mầm đậu anh tặng đều xào, cơm cùng bánh mì còn lại không ít.

Tống Hi liền rõ ràng. Thật nhiều người bởi vì buổi tiệc này mà không ăn điểm tâm, thậm chí có người nhịn luôn cơm chiều hôm qua. Lên bàn lại đem đồ ăn xem như cơm ăn, ăn cho no, người không ăn cơm không ít! Bên hắn hai bàn, trẻ con cũng không ăn cơm, chỉ có Lý Minh Nguyệt bái hai lần cơm cắn hai bánh mì, vẫn là vì dùng cách này làm cho miệng bớt mặn. Lấy đồ ăn ăn với cơm cùng với dùng cơm giảm vị mặn của đồ ăn, căn bản là hai khái niệm.

Bà ngoại Lý Tố nếm xong cơm liền trở về nhà. Liễu Diệp cần bận rộn việc nhà, yên tâm lớn mật mặc kệ con mình.

Tống Hi đau đầu. Nhi đồng là sinh vật rất khó hầu hạ, hắn biết đỡ đẻ biết làm cũng không có nghĩa là hắn thích làm! Dỗ ngủ đứa nhỏ, Tống Hi chờ tới khi trời tối đen mới lấy Lý Bảo Cương bưng bánh chẻo đi qua.

Tống Hi vội vàng đem nhi đồng nhét vào lòng cha của hắn, đi qua nhóm lửa hỗ trợ chưng bánh chẻo.

Lý Bảo Cương ôm đứa con, hắc hắc ngây ngô cười.

Hai cha con nhìn càng choáng váng.

Mục Duẫn Tranh nhìn thoáng qua hai cha con, nhìn nhìn lại Tống bác sĩ giống như trút được gánh nặng, trái tim treo cao nửa ngày rốt cục buông xuống. Xem ra Tống bác sĩ cũng không thích nhi đồng, thật tốt quá, hắn vừa vặn không thể sinh con!


Buổi tối ăn xong bánh chẻo làm động phòng, Tống Hi tưới một chén rượu cho Lý Bảo Điền. Rượu cao lương do mình nhưỡng, rượu không gắt, nhưng tác dụng chậm lớn. Lý Bảo Điền lại không có tửu lượng.

Đợi người làm động phòng đều tán đi, Lý Bảo Điền ôm người vợ khờ ngốc thổ lộ một buổi tối, trời mờ sáng mới bò lên giường nằm ngủ, còn chưa cởi quần áo.

Toàn gia đợi tới giữa trưa Lý Bảo Điền mới mơ hồ đi ra tìm cơm ăn, vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, nhiều nếp nhăn.

Chứng kiến em trai rõ ràng bị chỉnh, Lý Bảo Cương nhất thời nhớ tới hôm mình kết hôn Tống Hi cho hắn uống chén canh – lần đó buổi sáng vợ hắn còn chưa dậy nổi giường.

Tiểu Tống thật là xấu.

Hắc hắc hắc.

Đầu tháng chín, khoai lang cũng có thể thu hoạch.

Lần này Mục Duẫn Tranh thuê một ít người phương nam, vì quân quản nên chạy nạn đi ra kiếm ăn. Hai nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, trên có lão dưới có nhỏ.

Tống Hi từ ánh mắt của hai nam nhân nhìn thấy người nhà của bọn họ, đều đứng cách ruộng thật xa, cầm rổ xẻng nhỏ cùng tiểu cái cuốc, chờ mảnh đất này thu xong thì đi thu thập khoai lang.