Tống Hi cười cười, không tiếp lời, nói:

- Phòng này mát mẻ, ngày mai có thể đem Lý Chính ca chuyển lại đây, địa phương bên kia nhỏ, làm gì đều không có phương tiện. Buổi chiều tôi cần vào núi một chuyến hái thuốc dẫn, ước chừng hai ba giờ trở về, bên này các vị lưu người bồi giường là được, có việc thì gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức quay lại.

Lý Toàn Thuận ngồi xổm góc tường u buồn không ra tiếng.

Vợ của hắn lại trạc hắn hai cái.

Lý Toàn Thuận hướng bên cạnh xê dịch, vẫn không hé răng.

Buổi chiều Tống Hi đổi xong thuốc cho Lý Chính, liền mang theo Bạch Chân vào núi.

Bạch Chân vác sọt thuốc, quýnh mặt nói:

- Bác sĩ, chúng ta dùng cõng có thể dễ dàng hơn một ít hay không?

Tống Hi chạy thật nhanh:

- Anh cũng không phải vợ tôi, vì sao tôi phải cõng anh?

Bạch Chân khóc không ra nước mắt. Không thể cõng, cho nên cần công chúa ôm sao? Dù gì hắn cũng là đại lão gia, ước chừng nặng 123 cân!

Bạch Chân cố gắng giải thích:

- Hiện tại chúng ta đây là công chúa ôm, cũng chỉ có thể ôm người vợ!


Cho nên mau buông xuống đi, hắn thà rằng tự mình từng bước đi tới!

Tống Hi nghe lời, đem người kẹp dưới nách.

Kháo, xem như tôi còn chưa nói gì có được hay không! Bạch Chân cảm giác mình muốn điên rồi.

Hái xong thuốc về nhà, đi ra khỏi núi, Tống Hi đem Bạch Chân buông xuống.

Tay chân lẫn toàn thân Bạch Chân đều mềm nhũn, cũng không dám dừng lại, dắt lấy tay áo Tống Hi ngất ngư đi về nhà.

- Bác sĩ, tôi cảm thấy được tôi cần được cứu giúp.

Vẻ mặt Bạch Chân mộng ảo mở miệng.

Tống Hi gật đầu:

- Tôi cũng cảm thấy như vậy, anh thật quá yếu, chạng vạng trời mát anh chạy vòng quanh nhà đi! Lần đầu tiên, chạy một vòng là được rồi.

Bạch Chân nhanh chóng sửa miệng:

- Bác sĩ, tôi cảm thấy được tôi khỏe mạnh chưa từng có từ trước tới nay.

Tống Hi nói:

- Vậy chạy hai vòng.

Bạch Chân:

- !

Bác sĩ này thật đáng ghét.

Lúc này điện thoại của Tống Hi vang lên, bắt máy, thanh âm Lý Toàn Thuận ấp úng truyền ra:

- Tiểu Tống a, tôi cảm thấy vẫn nên đi bệnh viện huyện chụp X quang nhìn xem xương cốt có sao không, chúng tôi đi bệnh viện, không tiếp tục làm phiền cậu.

Tống Hi mỉm cười:

- Được rồi Toàn Thuận thúc, tôi đã biết, các vị cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần, không có gì trở ngại.

Đi tới cửa, cửa nhà mở rộng. Lý Bảo Điền đang thu thập sân, thôn trưởng ngồi trên ghế hút thuốc lá thở dài.


Cho nên đây là người đi rồi mới gọi điện báo sao?

- Không ánh mắt không kiến thức không lễ phép!

Bạch Chân nhỏ giọng mắng:

- Vùng khỉ ho cò gáy ra xấu phụ điêu dân!

Tống Hi bật cười, vào nhà kho lấy ra lồng sắt nhỏ, đem bốn con hồng hồ ly bị trói chân bỏ vào lồng đưa cho Bạch Chân:

- Cầm đi chơi đi!

Bạch Chân ôm lồng sắt chạy về phòng, ở phòng bếp lục tung tìm thực vật đút cho hồ ly.

Tống Hi cầm ba bình sô đa ướp lạnh đi ra, phân mỗi người một bình, ngồi trước mặt thôn trưởng, nói:

- Thúc, đào năm giếng có đủ hay không? Tôi ra tiền đào giếng.

Thôn trưởng vội vàng chối từ:

- Không nên không nên, chuyện của toàn bộ thôn sao có thể để cho một búp bê như cậu chịu trách nhiệm, không nên đâu!

Tống Hi thở dài:

- Thúc, lần này số tiền dùng thuốc có thể đào được mấy cái giếng, tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy có người nửa đêm bị nâng tới đây.

Dù sao cũng là xài tiền, vậy xài làm sao cho có giá trị tốt hơn. Những người nửa đêm bị nâng tới, nhiều người từng giúp hắn làm ruộng, thậm chí có người làm xong rồi cũng chưa để cho hắn nhìn thấy.

Tỷ như lần này, Lý Chính tiêu tiền nhiều nhất, nhưng hắn có thể lấy tiền sao? Chỉ sợ dù vét sạch của cải nhà Lý Chính cũng không lấy ra được nhiều như vậy, huống hồ còn bị Toàn Thuận thím khuyến khích đòi đi bệnh viện, bệnh viện chính là địa phương đốt tiền. Lý Toàn Thuận thành thật hiền như khúc gỗ, bản tính Toàn Thuận thím thì keo kiệt, Lý Chính thì tốt, thái độ làm người cũng trượng nghĩa, trộm giúp hắn làm ruộng nhiều lần. Nếu không nể tình của hắn, Tống Hi chắc chắn sẽ không tận tâm tận lực như vậy. Không biết nếu lần này trên mặt Lý Chính bị lưu sẹo, hôn thê còn giữ được hay không.


Cuối cùng Tống Hi nói:

- Thúc, chú trước tiên tìm đội đào giếng đi, chờ đợi hai ngày tôi đi trong huyện lấy tiền, sẽ không làm lỡ việc.

Thôn trưởng thở dài một tiếng, nói:

- Mẹ của Lý Chính không biết làm việc, cha của hắn lại là người không chủ ý, trong lòng cậu cũng đừng nên để ý, chúng ta không nhìn ai khác, chỉ xem Lý Chính, đó là một đứa bé tốt.

Tống Hi cười cười:

- Còn không phải sao, ruộng bắp đầy cỏ dại, tôi cuốc một hồi cảm thấy khó chịu không muốn làm, kết quả mấy ngày nay mỗi ngày ra cửa đều phát hiện có người làm cỏ qua, có một buổi dậy sớm nhìn xem, mới phát hiện là Lý Chính ca hỗ trợ làm cỏ, còn giấu không cho tôi biết đâu!

Giấu Tống Hi, cũng là vì giấu cả mẹ hắn, gặp phải một người mẹ cả ngày không biết làm người lòng dạ lại hẹp hòi luôn có tiểu tính kế sợ nhà mình ăn một chút thiệt thòi, Lý Chính cũng đủ khó xử. Nhưng mẹ của hắn cũng tốt hơn mẹ của Toàn Căn thúc rất nhiều, năm đó lão thái thái tai họa gia đình Toàn Căn thúc thật sự là không nhỏ.

Thôn trưởng lại thở dài một hơi:

- Trong lòng cậu hiểu rõ là được. Cậu còn nhỏ, đừng để ý nhiều không tốt, tuổi trẻ các cậu chỉ cần đi nhân tình của chính mình là tốt rồi. Già thì cũng đã già, còn có thể sống được bao lâu.

Tống Hi trầm mặc nói:

- Thúc, việc đào giếng cũng đừng nói ra bên ngoài, coi như là trong thôn ra tiền đi. Có một số việc tự chúng ta biết là được.

Thôn trưởng trầm ngâm, đáp ứng rồi. Hắn cũng không muốn để cho một đứa bé như Tống Hi gánh vác loại chuyện này, thật có chút chuyện hắn thật sự vô năng vi lực. Chuyện này giấu vẫn tốt hơn, dù sao lòng người khó dò, có người biết cảm ơn, có người a, không muốn nhìn thấy người khác sống thật tốt.