Tống Hi cảm thấy được, một người có thể trưởng thành giống như hắn thật không dễ dàng. Bóng ma thơ ấu? Thơ ấu bị thương? Chỉ sợ không hẳn là như vậy.

Gia đình vỡ tan? Có mẹ kế còn có bố dượng?

Cũng không đúng.

Cha của Bạch Chân cùng mẹ của hắn là chân ái, chỉ là chân ái của bọn họ chết trong phần mộ tình yêu – hôn nhân. Hôn nhân vỡ tan, một người cưới vợ một người lấy chồng khác. Mẹ hắn cùng chân ái thứ hai sau khi kết hôn tới tháng bảy thì sinh ra hắn, phát hiện càng ngày càng giống chồng trước, nhớ tới mối tình đầu thất bại, nhất thời bị bệnh hậm hực sau khi sinh con. Búp bê mấy tháng lớn bị ném về nước tìm cha ruột, chân ái thứ hai của cha ruột mang thai, lập tức động thai khí. Phụ nữ có thai nói, tôi không muốn gặp hắn, không thể tiếp nhận cùng hắn sinh hoạt chung một mái nhà. Cha ruột không có cách nào khác, đành phải đem đứa con đột nhiên xuất hiện ổn định ở bên ngoài, lại vội vàng dốc sức làm sự nghiệp chiếu cố người vợ có thai sinh ra con trai nhỏ, cũng chỉ ngẫu nhiên lộ mặt.

Nói mẹ kế hắn ác độc?

Không tính là! Mẹ kế đã sớm nói với cha ruột của hắn, chỉ cần không nuôi trong nhà, con của ông muốn thương thế nào thì cứ thương, cho dù ông đem toàn bộ công ty đều cho hắn tôi cũng không nháy mắt, con tôi thì tôi sẽ cho hắn giáo dục tốt nhất, hắn không cần dựa vào ăn cơm của tổ tông mà sống.

Nói cha ruột vô tình?

Cũng không phải! Cha ruột kết hôn lần hai mới phát hiện học tỷ tài giỏi bồi hắn dốc sức gây dựng sự nghiệp là phú nhị đại bạch phú mỹ, có một người cậu làm chủ tịch thành phố, còn có người chú làm bất động sản, hơn nữa có một ba ba là ông chủ mỏ than. Cha ruột kết hôn lần hai nháy mắt không cần phấn đấu ba mươi năm, công ty nhỏ trong tay vốn chỉ có ba mươi nhân viên nhanh chóng bành trướng hơn ngàn người, bề bộn tới mức lúc ăn cơm cũng ngủ gật. Bảo mẫu thường xuyên quên nấu cơm kia sau khi bị phát hiện, ngồi bao nhiêu năm tù đây?

Thân nhân lạnh lùng?

Trừ bỏ mẹ kế không thân cận, cha ruột mỗi lần đi thăm đều mang theo em trai. Về phần em trai, không nói cũng thế, đều nhanh đem anh trai cưng chiều thành hùng hài tử.

Từng Bạch Chân còn ở thời đại thiếu niên có lý tưởng rất xa vời, làm một vận động viên bóng đá ưu tú nhất. Kết quả năm mười sáu tuổi bị đào một quả thận, khỏe mạnh bị hủy, lý tưởng không còn, người liền trường sai lệch, ngớ ngẩn, cũng không biết còn bài được trở về hay không.


Tống Hi cứng rắn đem người xé xuống khung cửa, ôm đi.

Bạch Chân không biết từ đâu lấy ra khăn tay nhỏ, bụm mặt giả khóc:

- Em trai nha, anh sắp bị bán đi, vĩnh biệt!

Tống Hi cúi đầu nhìn hắn, mặt tối sầm, đem người buông, giật lấy khăn tay nhỏ dùng tiểu đao cắt thành vải vụn.

Lần này Bạch Chân thật sự muốn khóc. Mẹ nó, trả lại khăn thêu hai mặt cho hắn!

Tống Hi trừng mắt.

Bạch Chân chột dạ:

- Tiểu Đa dùng đệm ổ chó.

Tống Hi muốn về nhà đem con chó ngu xuẩn kia bạo đánh một trận. Tiểu hỗn đản, lại học trộm đồ vật! Còn cầm đi đệm ổ chó! Trở về liền hủy đi ổ chó của nó!

Bạch Chân nhìn thấy tình thế không ổn, lập tức nhận sai:

- Bác sĩ, tôi sai lầm rồi tôi không bao giờ giành đồ vật với tiểu Đa nữa!

Nhưng thật ra là lấy trứng mặn đổi lấy, chỉ là không dám nói.

Tống Hi không lên tiếng, xoay người đi lên phía trước.

Bạch Chân vội vàng đuổi theo, tiếp tục xin lỗi:

- Bác sĩ tôi thật sự sai lầm rồi, tôi biết tôi không nên so sánh với tiểu Đa, tôi làm sao so được với tiểu Đa a! Tiểu Đa chính là ánh trăng của ngài, tôi chỉ là hột cơm dính trên chậu của con chó kia! Tiểu Đa..

Tống Hi lấy ra quả cà chua nhét vào bịt miệng hắn.

Bạch Chân ăn thật ngon lành.

- Giữa trưa tôi muốn ăn trứng chiên cà chua!

Bạch Chân kêu lên.


Tống Hi đồng ý:

- Được.

Tống Hi vừa đi vừa nhìn hắn.

Bạch Chân hỏi:

- Nhìn cái gì?

- Xem anh còn bị cảm nắng hay không.

Bị cảm nắng là có thể mang người về nhà thuận tiện làm trứng chiên cà chua, cơm trưa ngẫu nhiên ăn sớm một chút cũng rất tốt.

- Bác sĩ thật sự là thầy thuốc giỏi. Từ sau mười sáu tuổi tôi lần đầu tiên đi xa như vậy, vẫn là trong lúc trời nóng, còn tinh thần như thế.

Tống Hi mỉm cười:

- Sau này sẽ tốt hơn, có thể muốn làm gì thì làm đó.

Ánh mắt Bạch Chân càng sáng:

- Tôi muốn làm cầu thủ đá bóng.

Tống Hi nhíu mày:

- Trước kia tôi đi theo cha tôi trị liệu vết thương cũ cho cầu thủ xuất ngũ, bọn hắn, hình như thanh danh không tốt lắm.


Bạch Chân yên lặng không nói gì. Đâu chỉ là không tốt lắm, căn bản chính là thật không tốt! Bác sĩ thật đơn thuần!

Bạch Chân cúi đầu:

- Đúng là ẩn sĩ, làm cho trạch nam không còn đường để đi. Tôi vẫn cho rằng mình đã trạch ra khỏi xã hội nhân loại, cao nhân làm cho tôi hiểu được, nguyên lai tôi vẫn luôn biển chứa trăm sông chân giẫm thế giới!

Bạch Cẩn Chi gọi điện cho trợ lý nhị:

- Hắn lại đang làm gì vậy?

Trợ lý nhị buông kính viễn vọng, hồi phục:

- Mang đại thiếu gia đi dạo ngoài đồng phơi nắng.

Bạch Cẩn Chi yên lặng cúp điện thoại, nhớ tới trợ lý nhị hội báo hôm nay nhiệt độ cao nhất nơi đó là 39 độ, hiện tại hẳn cũng còn rất cao đi! Thật muốn trộm ca ca về nhà, chỉ sợ bị đánh.

Tống Hi dừng chân, chỉ một bên:

- Đi mua hai cây kem trở về.

Đưa ra một tờ tiền màu đỏ.