Tống Hi xem qua tủ lạnh, nhịn không được lắc đầu. Lúc đi hắn đã nói với Lý Bảo Điền nhanh chóng ăn hết đồ vật trong tủ lạnh, mấy ngày nay bị cúp điện nhiều lần cũng không thấy đồ ăn thiếu bao nhiêu, phỏng chừng tiểu tử đó chỉ đợi nếu cúp điện lựa chọn đồ ăn nào không thể lưu được đem ra ăn, nhưng thịt nhà bọn họ đều đặt trong kho lạnh.

Một người một chó đang dùng cơm, cửa lớn bị đẩy bật ra, một người nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.

Tống Hi vừa nhìn, nhanh chóng đứng dậy đem người nâng lên.

Đường Cao ôm thắt lưng Tống Hi khóc nức nở:

- Nam thần, nam thần anh nói với bọn họ, tôi khỏe rồi tôi tốt rồi, tôi không lui dịch, tôi còn có thể huấn luyện, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ chạy nhiều hơn mười vòng, tôi sẽ không tiếp tục kéo chân sau của đội trưởng bọn họ, anh nói với bọn họ tôi khỏe rồi tôi thật sự khỏe rồi!

Ánh mắt Tống Hi nhìn về phía Mục Duẫn Tranh đi phía sau, còn có một đôi vợ chồng trung niên thần sắc bi thương rơi cuối cùng, trầm mặc.

Đường Cao chậm chạp không nghe được câu trả lời khẳng định, trong lòng không còn hi vọng, thân thể nhất thời mềm nhũn xuống, cuối cùng quỳ ngồi ôm chân Tống Hi gào khóc.

Mẹ của Đường Cao đã sớm khóc không thành tiếng, cha hắn cũng đầy nước mắt.

Mục Duẫn Tranh lẳng lặng nhìn thấy. Luôn phải có ngày này, dù sao cũng cần khóc một trận như vậy.

Đợi người khóc đủ rồi, Tống Hi đem người kéo lên cho ngồi lên sô pha, lại rót nước cùng đưa khăn tay cho cha mẹ Đường Cao.

Đường Cao đỏ mắt trừng Tống Hi:


- Anh rõ ràng đã nói với tôi tôi rất nhanh sẽ khỏe lại.

Tống Hi không chút lưu tình:

- Tôi cũng nói qua với đội trưởng cậu là cậu có thể giải ngũ, tôi còn nói qua với đội trưởng cậu là thương thế của cậu làm tổn thương nguyên khí, cần phải điều dưỡng mấy năm.

Mục Duẫn Tranh ngăn cản:

- Tống bác sĩ!

Tống Hi không để ý:

- Tôi còn nói qua với đội trưởng của cậu, trước khi điều dưỡng tốt, con nối dõi của cậu gian nan.

Đường Cao choáng váng.

Đường gia cha mẹ đều ngây ngốc.

Tống Hi nói:

- Cậu đã vì giấc mộng của mình dâng ra khỏe mạnh, cũng suýt nữa dâng ra sinh mạng. Hiện tại, cậu còn muốn đem hương khói của Đường gia tiếp tục dâng ra sao? Đường Cao, cho dù cậu không vì mình, cũng mời cậu nhìn xem phía sau cậu, chú cùng dì vì cậu còn trẻ mà đã phải tóc bạc.

Đường Cao đứng ngây ra đó một lúc lâu, bổ nhào vào bên chân cha mẹ của hắn, ôm hai chân mẹ hắn khóc như một đứa bé:

- Mẹ!

Tống Hi đứng dậy, mang theo tiểu Đa đi ra ngoài.

Mục Duẫn Tranh cũng đi theo ra, còn đóng cửa phòng lại.

Tống Hi lấy ra một gói thuốc lá cùng Mục Duẫn Tranh ngồi xổm dưới mái hiên hút thuốc.

Không bao lâu cha của Đường Cao đi ra, đi tới trước mặt Tống Hi, bái thật sâu.


Tống Hi nhanh chóng tránh thoát, cực kỳ hoảng sợ:

- Thúc ngài đừng như vậy, cháu còn nhỏ, không chịu nổi lễ lớn như thế.

Đường phụ ôn hòa mở miệng:

- Tống bác sĩ, mạng của Đường Cao là anh cứu về tới, mấy ngày này..

Tống Hi cũng không quản lễ phép, trực tiếp cắt đứt:

- Thúc, chú đừng như vậy, tôi thật sự cảm thấy không được tự nhiên, tôi, bỏ đi, các vị trò chuyện, tôi đi lấy thuốc.

Nói xong Tống Hi đem người ném cho Mục Duẫn Tranh, quyết đoán chạy vào trong phòng thuốc điều chế thuốc. Hắn giống như cha nuôi, không ứng phó được những người làm công tác văn hóa tư văn hữu lễ như vậy. Vẫn là gian thương người ngốc nhiều tiền như Bạch Cẩn Chi mới là tốt nhất, xuống tay làm thịt người không hề có chút áp lực. Tỷ như một lần chữa bệnh cho Bạch Chân, đúng là món lãi kếch xù cuồn cuộn, tối thiểu cần điều dưỡng cho mười Đường Cao cũng không thành vấn đề.

Tống Hi điều chế ba tháng thuốc cho Đường Cao mới dừng tay. Ba tháng sau đổi phương thuốc, cần tăng thêm thuốc mới, chỗ của hắn còn chưa có.

Cuối cùng lúc Tống Hi đi ra thì Đường gia ba người đều đã yên tĩnh trở lại. Cũng không biết có phải Mục Duẫn Tranh đã nói gì đó hay không, Đường phụ Đường mẫu cũng không tiếp tục đuổi theo Tống Hi cảm ơn, cũng khiến cho hắn thả lỏng không ít.

Cuối cùng một nhà ba người mang theo bao lớn bao nhỏ mà Tống Hi thu thập rời đi. Trứng gà vịt mặn, thỏ hong gió, dược liệu lại là ít chiếm diện tích nhất.

Lúc Đường Cao rời đi còn hung hăng ôm chặt Tống Hi không buông tay, thời gian lâu tới mức đội trưởng nhà hắn suýt nữa nhịn không được ra tay đem người xé mở. Cuối cùng Đường Cao liếc mắt nhìn đội trưởng một cái, phá hư cười nói:

- Nam thần, số đồ vật này cũng không rẻ tiền, không thể lấy không của anh, cũng may đội trưởng chúng tôi có tiền trợ cấp.

Mục Duẫn Tranh âm thầm hối hận tại sao vừa rồi mình lại mềm lòng không xuống tay.


Đưa đi người Đường gia, Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh.

Mục Duẫn Tranh bị nhìn thấy có chút không được tự nhiên, vội ho một tiếng, làn da đen có chút đỏ lên.

Tống Hi nói:

- Khi nào thì đưa tới dầu ma dút cho tôi, ai làm gì mà anh mặt đỏ?

Mục Duẫn Tranh xoay người muốn đi. Con mẹ nó dầu ma dút gì chứ!

Tuy rằng không biết vì cái gì Mục Duẫn Tranh không nói một lời đã rời khỏi, Tống Hi cũng không tâm tư quản việc này.

Loa đại đội vang lên, thông báo mặt trên thông tri vì hòa dịu áp lực cung cấp điện, dưới thôn đều sẽ cắt điện có thời hạn.

Trong thôn bị sắp xếp thời gian không tốt lắm, buổi sáng từ 6h đến 8h sáng.

Vừa thông tri đi xuống, trong thôn suýt nữa nổ oa. Giữa ban ngày ban mặt, hai giờ, một cái giếng có thể tưới vài gia đình. Mặt trời chói chang nhiệt độ không khí quá cao nếu tưới nước thật dễ dàng tổn thương hoa màu, người trong thôn phàm là lúc dùng nước không quá khẩn trương đều sẽ tránh né thời gian nóng nhất buổi trưa, nhưng bây giờ sẽ bị cắt điện từ 6h- 8h sáng.

Sắc mặt người trong thôn đều hết sức khó xem, càng thêm đi sớm về tối. Những năm qua thời điểm này các lão nhân sẽ tìm chỗ thoáng mát ngồi phe phẩy quạt hương bồ tán gẫu, nhưng bây giờ đều không ra khỏi cửa, đều lưu trong nhà giúp đỡ làm những việc trong khả năng cho phép. Rất nhiều nhi đồng chưa từng xuống ruộng cũng sớm bị mang vào trong đất vườn.