Tống Hi dùng đao vỗ vỗ lên mặt Mục Duẫn Tranh, không quá hài lòng:

- Trưởng quan, tôi cảm thấy được thái độ của anh không phải thập phần đoan chính, hay là đợi sau này hãy nói đi!

Mục Duẫn Tranh rùng mình, cắn răng:

- Bác sĩ, đã thật đoan chính.

Cầm qua áo khoác nhanh chóng cho người ta mặc vào.

Tống Hi yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh.

Mục Duẫn Tranh bãi khuôn mặt than nghiêm túc chính trực đối diện.

Sau một lúc lâu, Tống Hi gật gật đầu, nói:

- Bộ đao pháp này ở trong tay của tôi chỉ là động tác võ thuật đẹp mà thôi, chiêu số cương mãnh như vậy không thích hợp tôi. Về phần anh, xem trước một chút đi!

Ánh mắt Mục Duẫn Tranh bá một chút liền sáng. Nhìn cành cây nhỏ rớt đầy đất, mà gốc cây kia còn cách xa như vậy, đây còn gọi là động tác võ thuật đẹp?


Tống Hi cầm đao đưa cho Mục Duẫn Tranh, nói:

- Cầm tìm xem cảm giác, mùng một cần chúc tết nên không thời gian, mùng hai tôi sẽ dạy anh.

Mục Duẫn Tranh dùng hai tay đón đao, thuận tiện đem tay của Tống bác sĩ đang cầm đao cũng cầm lấy.

Tống Hi nhẹ nhàng rút tay, không rút ra, lại tiếp xúc ánh mắt đen sịt của Mục Duẫn Tranh, liền có vài phần không được tự nhiên – cho nên nói hắn ghét nhất là mắt to! Nhất là loại đôi mắt giống như luôn có ngàn vạn lời muốn nói, có chuyện nói thẳng không được sao, đúng là không phải nam nhân!

Nửa đêm, "Không phải nam nhân" Mục trưởng quan trốn trong chăn mền trộm điểm khen cho mình. Lại đụng tới tay Tống bác sĩ! Sờ s0ạng còn hơn mười giây! Không bị đánh không nói còn có thể được học đao!

Mục trưởng quan yên lặng nắm tay. Chiêu số cương mãnh như vậy thật thích hợp hắn, luyện tốt lắm cũng có thể soái soái cắt cành cây rụng đầy đất – Tống bác sĩ nhất định sẽ xuyên thấu qua hiện tượng da đen mắt lớn phát hiện bản chất vĩ đại của hắn đối với hắn nhất kiến chung tình!

Xác định kế hoạch câu dẫn Tống bác sĩ, Mục Duẫn Tranh sờ sờ cây đao đặt dưới gối đầu, cảm giác mình thập phần anh minh uy phong.

Lúc này Tống Hi đá đá mền, đem một chân vươn ra ngoài, đụng phải chân của Mục Duẫn Tranh bởi vì cơn tức trong lòng quá thịnh nên lăn qua lộn lại không ngủ được.

Tống bác sĩ đá mền!

Mục Duẫn Tranh vươn chân dò xét, lại điểm khen cho mình. Bữa tiệc lớn giữa trưa nấu bếp lò, buổi tối ăn vằn thắn lại đốt bếp lò, một giờ thêm một lần than, chỉ chờ hắn đá mền đâu!

Sáng sớm mùng một Tống Hi thức giấc.

Mục trưởng quan một đêm không ngủ cũng thức dậy.

Đi vào phòng khách, đốt bếp lò, đặt lên nồi lẩu uyên ương. Lúc xuyến xuyến bay mùi thơm, nhóm nhi đồng đầu tiên đến chúc tết cũng đã tới.

Mục Duẫn Tranh hết sức hòa ái thay mặt than giúp bọn nhỏ lấy xuyến xuyến, dùng chén giấy duy nhất chứa đựng, có thể lưu lại ăn cũng có thể mang về nhà ăn, nhưng không được ăn dọc đường.

Tống Hi bốc một ít lót dạ kẹo cùng hoa quả khô, dùng túi nhỏ đặc biệt mua được chứa đựng. Túi không lớn, đựng hạt dưa cũng đựng được một cân, hiện tại bỏ vài hạt điều hạt dẻ thì đã đầy. Đam Mỹ Hay

Một đám nhi đồng, lớn nhất còn chưa tới mười tuổi, nhỏ nhất mới bốn tuổi, phần phật đựng đầy túi tiền, lấp đầy bụng, cầm lại ôm, phần phật bỏ chạy.


Lý Bảo Điền vừa xuống giường liền chạy tới, đang chứng kiến Tống Hi đưa đi nhóm nhi đồng thứ ba, chắc lưỡi:

- Tiểu Tống ca cũng quá tiêu pha.

Tống Hi múc cho hắn chén vằn thắn, nói:

- Ăn của cậu đi, con nít mà thôi, một năm cũng chỉ có lúc này náo nhiệt.

Hơn nữa tuổi tác vô ưu vô lự như vậy, nhóm nhi đồng được nuông chiều từ nhỏ này còn qua được vài lần đây? Có lần nào hay lần đó mà thôi, hắn cũng không thiếu những thứ này.

Trời sáng tỏ Tống Hi cũng nhẹ nhàng hơn. Những nhi đồng trong thôn có thể tới đều đã tới, trừ bỏ tuổi quá nhỏ không rời khỏi cha mẹ, bốn năm tuổi đều đi theo nhi đồng lớn hơn một chút chạy tới.

Tống Hi cười cười. Trước kia cha nuôi còn ở, người cùng thế hệ với hắn đều mang theo nhi đồng tới nhà. Hiện tại cha nuôi mất, những người cùng thế hệ lại lớn tuổi hơn hắn đều không tiện tới cửa, nhi đồng trong nhà nếu không phải quá nhỏ thì lại nhờ nhi đồng lớn hơn mang theo tới.

Ăn hết điểm tâm, Tống Hi cũng nên ra cửa đi chúc tết.

Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn Tống Hi thay quần áo, xong rồi lại nhìn Lý Bảo Điền còn thờ ơ bên cạnh, cảm thấy người này có chút chướng mắt.

Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh, do dự một chút, nói:

- Anh có muốn cùng đi không?


- Muốn!

Mục Duẫn Tranh nhanh chóng trả lời.

Ngày hôm qua sờ s0ạng tay của Tống bác sĩ, vuốt chân Tống bác sĩ, ngày mai cần học đao của Tống bác sĩ, hôm nay Tống bác sĩ gọi hắn cùng ra cửa chúc tết, ngày hôm qua còn gọi hắn cùng nhau đi viếng mồ mả cha nuôi.

Điều này, đại biểu cho cái gì!

Mới đi một nhà, Tống Hi liền hối hận mang theo Mục Duẫn Tranh cùng đi chúc tết. Những năm qua đều là hắn cùng anh em Lý Bảo Cương Lý Bảo Điền, Lý Bảo Cương ít nói nhưng Lý Bảo Điền tính tình hoạt bát, có thể dễ dàng cùng bạn cùng lứa tuổi hòa mình, Tống Hi thì thích bồi lão nhân gia tán gẫu giảng cổ. Nhưng mà hiện tại có thêm Mục trưởng quan. Mặt than nghiêm túc như mặt quan tài cùng hiền như khúc gỗ không nói chuyện hoàn toàn là hai hệ thống, hơn nữa hắn còn mang theo khí tràng cường đại kẻ sống đừng tới gần. Bảo Điền tiểu đệ hoàn toàn không dám nói nhiều hay nói đùa, vì thế người trong một phòng vô cùng tẻ ngắt.

Đi qua ba gia đình, Tống Hi yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh, yên lặng quay đầu:

- Giữa trưa tôi muốn ăn gà đôn cái nấm.

Mục Duẫn Tranh thật sâu liếc mắt nhìn Tống Hi, trầm mặc về nhà nấu gà đôn cái nấm cho người ta, bóng dáng cực kỳ đìu hiu.

Lý Bảo Điền nhìn thân ảnh thật hung của vị quan quân kia biến mất nơi lối rẽ, hung hăng suyễn ra một hơi, nhất thời liền dễ dàng hơn.