Tống Hi xoay người đi vào phòng thuốc phía tây:

- Thật đáng tiếc, Mục trưởng quan có soái cũng không có bạn gái.

Mục trưởng quan soái cũng không có bạn gái yên lặng siết siết nắm tay – không cần đi, bạn trai!

Tống Hi nấu một chén thuốc nồng đậm cho người ta.

Mục Duẫn Tranh cũng không dám nói nửa chữ không, nắm bắt mũi uống hết.

Tống Hi nói:

- Tôi còn đặc biệt bỏ thêm hoàng liên, hiệu quả thanh nhiệt hạ sốt là tốt nhất rồi.

Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn Tống Hi, yên lặng, yên lặng, nhìn thấy.

Tống Hi nổi giận:

- Có chuyện không thể nói thẳng sao? Phiền nhất những người có ánh mắt lớn nhãn cầu đen thui như các người chơi trò dùng ánh mắt nói chuyện!

Khinh bỉ hắn mắt một mí nhỏ sao!

Mục Duẫn Tranh mặt không chút thay đổi yên lặng kiểm điểm. Ai, hắn lại tự bộc khuyết điểm! Nhưng mà ánh mắt Tống bác sĩ thật là xinh đẹp, hẹp dài hẹp dài, khóe mắt hơi nhếch lên, nếu bị liếc mắt đều thật kích động làm sao bây giờ!

Tống Hi sờ sờ đầu Tống Tiểu Đa, chỉ Mục Duẫn Tranh:

- Áp hắn!

Tống Tiểu Đa lại không nghe lời, cứ thế rũ cụp lấy đầu đi ra cửa. Hiện tại cha thật xấu, từng cha lại động một chút muốn gia bạo tiểu Đa cũng không tới cứu tiểu Đa, còn sai khiến tiểu Đa áp từng cha, nhưng mà tiểu Đa căn bản là đánh không lại! Ngày tháng nhìn không tới thời gian sau này, tiểu Đa thật thất vọng thật đau lòng thật là khổ sở!

Tống Hi:


- !

Bị con chó mập coi thường!

Trong lòng Mục Duẫn Tranh trộm điểm khen cho mình. Một ngày chiếu ba bữa cơm tấu quả nhiên có hiệu quả!

Mùng hai, sáng sớm Tống Hi đã thức dậy.

Lý Bảo Cương qua nhà đem xe bán tải lái đi, đi nhà bà ngoại chúc tết.

Tống Hi yên lặng thở dài. Hắn không có thân thích đi, so sánh với nhà người ta mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt, nơi này của hắn thanh tịnh thật sự. Đương nhiên, lúc tập luyện Mục trưởng quan cũng nhiều thật sự.

Vì thế cái gì gọi là rất đau rất khoái lạc, Mục trưởng quan lập tức muốn lĩnh hội tới.

Tống Hi thu dọn đồ đạc, nói:

- Trong thôn không quá phương tiện, chúng ta đi trong núi ở vài ngày, khi nào anh học được toàn bộ chiêu thức thì chúng ta trở về.

Mục Duẫn Tranh do dự:

- Trong núi rất lạnh.

Tống bác sĩ sợ lạnh, nhà gỗ nhỏ trong núi cũng không giữ ấm. Hơn nữa năm trước hạn hán thật lâu, trong núi thật sự khô ráo, muốn nhóm lửa sưởi ấm cũng không dễ dàng.

Tống Hi nhíu mày nhìn hắn, nói:

- Vậy cũng không có biện pháp, ai bảo anh tới đây ngay mùa đông!

Thật vất vả tìm được người miễn cưỡng phù hợp các phương diện, đương nhiên cần đem vật kia nhanh chóng đưa ra ngoài, lưu ở trong tay luôn thành gánh nặng.

Mục Duẫn Tranh:

- !

Gân tay bị đánh đứt cũng không phải là do hắn an bài, thật tình khống chế không tốt thời gian.

Tống Hi nói:

- Đi thu thập đồ vật của anh đi.

Mục Duẫn Tranh vẫn không nguyện ý:

- Trên núi rất lạnh.

Tống Hi nói:

- Không có việc gì, tôi có tiểu Đa làm ấm chăn mền.

Ánh mắt Mục Duẫn Tranh híp lại, không hề phản bác.

Buổi chiều Lý Bảo Cương vừa thăm người thân trở về, Tống Hi đem chìa khóa nhà ném cho người ta liền mang theo một người một chó vào núi.

Vào núi không bao lâu, Tống Hi hỏi:


- Sao không thấy tiểu Đa?

Mục Duẫn Tranh nói:

- Đại khái đuổi theo con thỏ chạy xa.

Buổi tối dừng lại nghỉ ngơi, Tống Hi hỏi:

- Tiểu Đa đâu?

Mục Duẫn Tranh nói:

- Đại khái ngại trong núi lạnh lại không thịt ăn nên bỏ chạy về nhà.

Tống Hi:

- !

Mục trưởng quan anh rốt cục làm gì Tống Tiểu Đa!

Mục Duẫn Tranh mặt than nghiêm mặt vô tội nhìn Tống Hi.

Tống Hi trầm mặc tắt lửa, dựng lều trại mở túi ngủ chen đi vào.

Mục Duẫn Tranh nhìn nhìn túi ngủ hai người – nguyên bản còn có thể nhét được một con chó mập – liền không chút khách khí kéo khóa kéo liền chui vào bên trong.

Tống Hi nhẫn nại nhìn Mục Duẫn Tranh.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Ấm chăn mền.

Tống Hi buông tay.

Mục Duẫn Tranh thuận lợi lao vào trong túi ngủ, yên lặng điểm khen – chen chúc con chó mập làm ấm chăn mền cho Tống bác sĩ, thành công!

Trong nhà, con chó mập bị chen chúc rụng đang dựa vào bếp lò ấm áp vừa ăn chân ngỗng mà Lý Bảo Điền mang về từ nhà bà ngoại, cực kỳ ưu thương.


Lúc Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh xuống núi thì đã qua mười lăm tháng Giêng.

Mục Duẫn Tranh vô cùng hổ thẹn. Chiêu thức của bộ đao pháp kia không xem là nhiều, nhưng hắn phải học tập tròn hai tuần lễ mới đem toàn bộ chiêu thức miễn cưỡng nhớ được.

Tống Hi nói:

- Sư phụ lĩnh vào cửa, tu hành ở cá nhân. Tôi có thể làm đều làm, sau này có thể lên tới trình độ nào phải xem chính anh.

Mục Duẫn Tranh như bị sét đánh, sư phụ, sư phụ! Không, hắn tuyệt đối không muốn để cho Tống bác sĩ làm sư phụ của hắn! Tuyệt đối không cần!

Tống Hi nhìn bàn tay lộ gân xanh bóp chặt tay mình, cứng ngắc nói:

- A, đau quá!

Mục Duẫn Tranh vội vàng sửa lại thành xoa bóp, một bàn tay trảo, hai tay nhu.

Tống Hi cong ngón tay búng lên cổ tay trên người mình.

Tay Mục Duẫn Tranh tê rần, buông lỏng ra.

Tống Hi cúi người đem Tống Tiểu Đa đang xum xoe quanh người bế lên, mang chó mập đi quầy bán quà vặt mua chân gà.

Mục Duẫn Tranh cực kỳ bi phẫn.

Hắn đã cùng Tống bác sĩ một mình ước hội qua – trong nhà gỗ không có bóng người ở chung suốt hai tuần lễ, cùng giường chung gối qua – thay thế tiểu Đa làm ấm chăn mền, da thịt tiếp xúc qua – tự tay uốn nắn tư thế còn bạo lực đá chân hạ eo.

Quan hệ đều thân mật như vậy, sao có thể cài lại danh phận thầy trò hủy tiền đồ tốt đẹp!

Mục Duẫn Tranh cảm thấy đều ngủ chung một ổ chăn, Tống bác sĩ là của hắn, một mình hắn