Nếu là Mục Duẫn Tranh, hẳn là còn có thể đi! Trên thân người này cũng có sát khí, không nặng, càng nhiều là hạo nhiên chính khí. Vì nước vì dân, hẳn là hợp với nguyên chủ nhân của cây đao này đi!

Mục Duẫn Tranh quả nhiên cầm lên, còn nhịn không được đương trường đánh ra bộ đao pháo mà Tống Hi đã dạy.

Nháy mắt trên đất hỗn độn.

Tống Hi:

- !

Hủy hoại tài vật tư nhân, còn phải tiếp tục khấu trừ thẻ tiền lương.

Mục Duẫn Tranh tỉnh táo lại, bỏ đao vào vỏ, đứng giữa rác rưởi đầy đất yên lặng nhìn Tống Hi.

Tống Hi mặt đen vươn tay vào túi của Mục Duẫn Tranh lấy ra thẻ tiền lương nhét vào trong túi tiền của mình.

Mục Duẫn Tranh lại phải giao nộp lên thẻ tiền lương, không biết sao trong lòng lại có chút kích động.


Tống Hi xoay người đi ra ngoài, nói:

- Đem nơi này thu thập xong. Mặt khác, đại đồ đệ của sư công tôi cũng chính là sư phụ của anh, năm 1940 xuống núi, chết vào năm 1943. Cây đao kia, là của anh.

Mục Duẫn Tranh trầm mặc một lúc lâu, ôm đao vào trong ngực, cảm thấy được hết sức trầm trọng.

Qua thật lâu Mục Duẫn Tranh dùng hai tay ôm đao đi ra hầm ngầm, biểu hiện trên mặt cực kỳ phức tạp.

Tống Hi đang kiểm tra lại dược liệu nhận được ở bên ngoài. Bộ đội phái người đến đón Mục Duẫn Tranh, còn chở tới một xe dược liệu mấy thùng dầu ma dút.

Mục Duẫn Tranh trầm mặc đóng gói hành lý của mình.

Tống Hi đưa cho hắn một thùng thuốc pha chế sẵn.

Mục Duẫn Tranh một tay nhấc lên hành lý, một tay mang theo thùng thuốc yên lặng nhìn Tống Hi.

Tống Hi nghiêm mặt, lại chơi trò dùng mắt nói chuyện, thật đáng ghét.

Mục Duẫn Tranh cầm hành lý cùng thùng thuốc nhét vào trong tay chiến hữu phía sau, đánh bạo tiến lên một bước ôm chầm Tống Hi, đồng thời lanh trí mở miệng:

- Tống sư huynh, tôi sẽ nhớ kỹ sư phụ tôi, luôn luôn nhớ kỹ.

Tống Hi đúng lúc thu tay lại mới không đem người tấu bay ra ngoài, trầm mặc trong chốc lát, nói:

- Anh cần phải đi.

Mục Duẫn Tranh không tình nguyện buông lỏng tay, ba bước lại quay đầu sau đó đi theo chiến hữu lên xe, về đơn vị.


Tống Hi ôm cổ Tống Tiểu Đa, cực kỳ mất mát:

- Tiểu Đa, cha cậu đi rồi, chúng ta lại không có gì để ăn cơm.

Tống Tiểu Đa nhất thời cũng tỉnh táo lại trong trạng thái hưng phấn vì mình sẽ không tiếp tục bị đánh – từng cha biết làm cơm đi rồi, tiểu Đa lại phải mỗi ngày ăn dưa chua! Mỗi ngày bị gia bạo cùng mỗi ngày ăn dưa chua, tiểu Đa thật khó lựa chọn!

Dưa chua không ăn, nhưng Tống Hi học xong một đạo đồ ăn, trứng chiên cà chua. Là do Mục trưởng quan tự tay chỉ dạy.

Sắp tháng năm, năm nay mùa xuân thật sự không sai, mưa thuận gió hòa, trừ bỏ nhiệt độ không khí thấp hơn những năm qua vài lần cũng không có gì không bình thường.

Tống Hi trồng một mẫu rưỡi lúa mì vụ xuân, lẽ ra có chút bận tâm nếu nhiệt độ không khí năm nay quá cao sẽ mọc không tốt, hiện tại xem ra cũng không sai, mọc khả quan. Ngoài ra còn có một mẫu gạo trắng, nửa mẫu bắp, một mẫu bắp vàng cao sản, một mẫu đậu phộng, nửa mẫu khoai lang, nửa mẫu khoai tây, một mẫu cao lương dính, còn lại một mẫu rau dưa đủ chủng loại. Năm nay trồng khoai tây cùng khoai lang cũng không nhiều, năm trước trồng không ít, hắn không thích ăn, cũng ăn không hết, đầu xuân tặng mỗi nhà một ít, trong hầm ngầm lưu lại một ít, hơn phân nửa đều cầm đi Triệu gia kênh rạch đổi thành miến.

Lý Bảo Điền cọ xát Tống Hi dẫn hắn vào núi, mỗi sáng sớm đúng giờ báo trình diện, mài lại mài, không được mới về nhà làm việc. Qua tháng giêng mấy nhà ấm rau dưa của nhà họ cũng không trồng lượt mới, thu lại bạt nhựa về nhà trồng hoa màu, người một nhà bề bộn xây phòng mới đâu!

Con người Lý Toàn Căn mặc dù thành thật, nhưng làm việc thật có quyết đoán, cũng là nhóm đầu tiên trong thôn hưởng ứng mặt trên kêu gọi xây nhà ấm trồng đồ ăn. Người một nhà vài năm cực khổ trồng trọt, cũng để dành đủ tiền xây phòng mới cho hai con trai. Vì thế một hơi liền xây thêm sáu phòng, chuẩn bị cho hai con mỗi đứa ba phòng một lần xây xong.

Xây nhà cần thuê người, đánh tạp cơ bản đều là người trong thôn. Người trong thôn làm giúp là nhân tình, không cần tiền, nhưng phải quản cơm.

Tống Hi mang theo Lý Bảo Cương vào núi hai lần, kéo hai con heo rừng ba con dê núi trở về. Mỗi ngày đều vào nhà ấm hái một rổ rau dưa tặng qua, khoai tây trực tiếp tặng cả bao tải.

Nhà nông dân, xây phòng cưới vợ đều là đại sự, trừ bỏ gia đình quá cực phẩm, mỗi nhà đều ra một tráng lao động giúp đỡ làm vài ngày. Tống Hi không giúp được gì, người trong thôn cũng sẽ không để cho hắn đi làm việc nặng, hắn chỉ có thể làm việc mà bản thân hắn làm được, cấp thêm món thịt lên bàn cơm.


Tiến vào tháng năm, trời chậm rãi nóng lên, thời tiết càng thêm nóng bức nhưng không nóng tới mức như năm trước. Mưa cũng nhiều, cách ba năm ngày lại có mưa, không lớn không nhỏ, vừa đủ tưới ruộng.

Mỗi lần Tống Hi đi vào huyện thành đều phải đi trường trung học số một huyện thăm Lý Kim Bảo, hỗ trợ cầm theo một ít đồ ăn của Đại Trụ thím, cũng mang một ít thuốc bổ não do mình làm. Thành tích của Lý Kim Bảo không sai, vài lần cuộc thi đều đứng trước mười trong trường, muốn thi đậu đại học trường chuyên hẳn là vấn đề không lớn.

Tiến vào tháng sáu, trời nóng lên, tiêu chuẩn mùa hè như những năm trước đó.

Tống Hi bón phân trong ruộng, trong lòng cũng thoải mái rất nhiều. Chiếu theo tình hình hiện tại, đến lúc đó hẳn là sẽ có thu hoạch tốt.

Sáu gian phòng nhà Lý Bảo Điền đã xây xong, hiện tại chỉ còn chờ lắp cửa sổ trang hoàng.

Tống Hi đi qua nhìn xem, tường viện đã vây lại, ba sân đánh thông lẫn nhau, thập phần rộng mở.

Tống Hi nói:

- Có cần xây mấy chuồng heo rắn chắc một chút không, tôi đi vào núi đào một hang ổ heo rừng, tìm người thiến rồi nuôi như heo nhà, ăn tết giết hai con ăn thịt, còn lại vài con nuôi, lưu trữ sang năm bãi mâm cỗ cấp Bảo Cương ca cưới vợ.