Một tuần trôi qua, Tịch Cảnh Dương phải ở lại bệnh viện để theo dõi, công việc ở công ty anh cũng giải quyết ở phòng bệnh, một phần Mục Hành hỗ trợ anh, một phần do Mộ Nhược Vi làm giúp.
Cũng chính nhờ lần này, anh mới phát hiện ra năng lực của cô trong thật sự rất cao.

Nhìn cô gái nhỏ đang chăm chú giúp anh giải quyết đống công văn trước mặt, anh bỗng cảm thấy có chút ấm áp.
"Tiểu Vi, em đã định thi vào trường nào chưa?"
Động tác của Mộ Nhược Vi hơi dừng lại, thật ra chính cô cũng chưa nghĩ đến việc này.
Thấy phản ứng của cô Tịch Cảnh Dương bật cười thành tiếng.
"Bé con, còn hơn một tháng nữa em phải thi tốt nghiệp rồi, nhưng đến giờ em chưa xác định được nguyện vọng sao?"
Mộ Nhược Vi nhẹ nhàng đóng sấp tài liệu lại rồi bắt đầu suy nghĩ.

Hình như Đại Học A rất nổi tiếng trong nước, mấy thầy cô trong trường cũng vài lần nhắc đến với cô.
"Anh thấy Đại Học A thế nào?"
"Hửm? Em muốn đến Đại Học A sao?" Tịch Cảnh Dương thấy biểu cảm đắn đo suy nghĩ của cô nên hỏi lại.
Mộ Nhược Vi bất đắc dĩ thở dài:"Em không biết, nhưng hình như thầy cô trong trường đều muốn em thi vào đó."
Bỗng dưng cô nhớ ra gì đó, hình như Mộ Nguyệt Vũ kia rất nổi tiếng ở Đại Học A thì phải, nếu thi vào đó cũng không tệ lắm thì phải.

Tịch Cảnh Dương đi đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô, qua một tuần vết thương của anh cũng đã khỏi, hôm nay đã có thể xuất viện được rồi.
"Vậy em tính chọn chuyên ngành nào?"
Về chuyện này Mộ Nhược Vi không hề suy nghĩ mà đáp ngay:"Công nghệ thông tin."
Tịch Cảnh Dương hơi bất ngờ vì cô quyết định nhanh vậy, nhưng nếu là cô của trước đây chắc hẳn không chọn ngành này chứ, dù sao khả năng bắn súng cùng ngoại ngữ của cô rất cừ, anh nghĩ cô sẽ học những ngành liên quan đến ngoại giao hoặc quân sự.
"Vì sao thế?"
"Em không biết nữa, chẳng qua em cũng thấy khá thích máy tính đi." Mộ Nhược Vi trả lời qua loa, không giải thích rõ.
Từ hôm hack sập diễn đàn trường, dường như cô ngày càng hứng thú với máy tính.

Nhưng bỗng cô nghĩ đến điều gì đó rồi gian manh cười một cái mà nhìn anh.
"Nhưng mà em học ngành gì không quan trọng, dù em không tốt nghiệp được chẳng phải vẫn có người nuôi em sao?"
Nhìn thấy vẻ tinh nghịch đáng yêu của cô, Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà búng nhẹ vào trán cô.
"À phải rồi, ngày mai em rảnh không?"
Mộ Nhược Vi khẽ xoa xoa chỗ anh vừa búng, vừa bỉu môi:"Sao vậy?"
Tịch Cảnh Dương:"Ngày mai cùng anh đến sân bay đón một người."
Mộ Nhược Vi khá ngạc nhiên và cũng hơi tò mò:"Là ai mà phải khiến Tịch Tổng đích thân đi đón vậy?"
Sau thời gian qua, cô cũng hiểu một chút về thân phận cùng gia cảnh của anh.

Tịch Cảnh Dương là con trai lớn của Tịch Gia, đồng thời cũng là người giữ chức vụ cao nhất ở Tịch Thị.

Tài sản của nhà họ Tịch vô cùng đồ sộ, cho nên nếu có nói anh chính là người giàu nhất nước Z cũng không quá khoa trương.
Người có thể khiến Tịch Đại Tổng Tài đích thân đi đón, xem chừng thân phận không hề đơn giản.
Nhưng Tịch Cảnh Dương lại không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ khẽ mỉm cười mà bảo rằng đến ngày mai cô sẽ biết.
Mộ Nhược Vi lại bỉu môi lần nữa:"Không thể tiếc lộ chút sao?"
Tịch Cảnh Dương tiến gần cô hơn không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu:"Hôn anh một cái, anh sẽ nói em biết."
"..."
Thật ra em cảm thấy ngày mai biết cũng không muộn lắm đâu.
Sáng hôm sau tại sân bay Nước Z,
Một chiếc Maserati Alfieri Concept màu đen dừng ngay phía cổng sân bay, Mục Hành từ vị trí lái xe nhanh chóng di chuyển mở cửa xe phía sau cho Boss của mình.

Sau khi xuống xe, Mộ Nhược Vi thầm tiếc nuối, dường như nhận ra vẻ mặt thất vọng của cô, Tịch Cảnh Dương liền an ủi.
"Đây là xe của anh, còn chiếc Bugatti kia phải đợi khi em có bằng lái, anh sẽ tặng cho em."
Mắt của cô gái dường như sáng lên, không tin được mà hỏi lại:"Thật sao?"
Tịch Cảnh Dương mỉm cười đưa tay xoa đầu cô:"Thật."
Vốn dĩ anh dùng mọi cách để có được chiếc xe này cũng là vì cô.

Năm đó thứ cô thích nhất chính là chiếc xe này, nhưng nó lại là phiên bản giới hạn toàn cầu, rất nhiều ông trùm cũng như đại gia muốn sở hữu nó.
Đến cuối cùng chỉ còn anh và một vị Đại Boss thần bí của Nước R đủ khả năng tranh chấp chiếc xe này.

Cả hai đã xảy ra xung đột hơn bốn năm chỉ vì một chiếc xe.
Không phải vì số tiền họ bỏ ra không đủ, mà do thế lực của hai bên quá lớn, khiến bên sở hữu chiếc xe hiện tại không dám tùy tiện chuyển nhượng, vì sợ đắc tội với họ.
Nhưng đến tầm khoảng thời gian trước, vị Đại Boss kia bỗng không còn động thái gì nữa, gần như biến mất hoàn toàn và anh đã thành công thu chiếc xe này về tay với mức giá không tưởng.
Nhưng lúc ấy anh và Tiểu Kỷ đã hoàn toàn mất liên lạc với nhau, chính Tịch Cảnh Dương cũng không biết mình bỏ ra nhiều tiền cùng thời gian như vậy có ý nghĩa gì.

Cũng may đến cuối cùng chiếc xe kia vẫn đến được tay của chủ nhân xứng đáng sở hữu nó.
"Nhưng...chiếc Bugatti đó chắc không rẻ đâu, là phiên bản limited đấy, anh tặng em thật sao?" Mộ Nhược Vi ra vẻ dè dặt hỏi.
Tịch Cảnh Dương vẫn cười dịu dàng mà đáp:"Không đắc, cũng rẻ lắm."
Mục Hành bên cạnh sắp nôn ra máu tới nơi, chiếc xe gần một tỷ USD nhưng nó lại là "cũng rẻ lắm" sao?
Mộ Nhược Vi cũng tỏ vẻ ngờ vực, nhưng bản thân cô cũng không hiểu vì sao cô rất thích chiếc xe đó, nên cũng rất vui vẻ cảm ơn anh mà nhận lấy món quà này.
Trên đường hai người vào sân bay, Mộ Nhược Vi lại tò mò hỏi lần nữa:"Tịch Ca, anh thật sự không thể tiết lộ chút thông tin về người chúng ta sẽ đón sao?"

Người để đích thân Tịch Đại Tổng Tài đi đón thì thôi đi, sao còn phải kéo theo cô nữa chứ? Cô cũng biết người đó sao? Nhưng hồ sơ mối quan hệ mà anh đưa cô xem, thật sự không có người nào lợi hại như vậy.
Tịch Cảnh Dương thoáng nhìn đồng hồ trên tay, cùng lúc đó tiếng thông báo của máy bay cũng vang lên, chuyến bay họ cần đón đã hạ cánh và người thần bí kia sẽ xuất hiện ở cổng E.
Anh rất tự nhiên mà nắm lấy tay cô kéo đi, khiến Mộ Nhược Vi hơi ngạc nhiên, gương mặt cũng ửng đỏ lên rồi cuối gầm mặt xuống đặt, mặc cho anh dắt đi.
Vừa đến cổng E, còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì một cái bóng đen cùng với một mùi nước hoa nồng nặc rất khó chịu lao đến hất mạnh tay Mộ Nhược Vi ra.
Cả Tịch Cảnh Dương và Mộ Nhược Vi đều rất bất ngờ.

Còn chưa kịp phản ứng thì bóng đen ấy đã lao đến vô cùng thân thiết mà ôm lấy cánh tay của Tịch Cảnh Dương.
"Cảnh Dương Ca Ca, sao anh biết hôm nay em về nước mà đến đón em vậy? Em còn tính cho anh một bất ngờ nữa cơ!"
Một cô gái với mái tóc ngắn màu vàng kim, dáng người nhỏ nhắn cùng chiếc váy dài màu tối làm tôn lên làn da trắng nõn, không hề ngượng ngùng mà sà vào người của Tịch Cảnh Dương, vui vẻ lên tiếng.
Mộ Nhược Vi chưa hết kinh ngạc do bị đẩy ra, thì bị những lời nói kia làm cho tức giận.

Cô đầy mỉa mai nhìn về phía anh mà cố gắng hạ giọng mình xuống, cũng như đè ép cơn tức trong lòng.
"Tịch Cảnh Dương, anh bảo tôi cùng anh đi đón một người...là vị tiểu thư này sao?"
...----------------....