"Anh muốn đưa cô ấy đi đâu!"
Lăng Giao cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu mà tiến lên ngăn cản người đàn ông đang đằng đằng sát khí kia.
Nhưng trên người của Mộ Nhược Vi ngày càng xuất hiện nhiều đốt mẫn đỏ, mồ hôi trên trán cũng nhễ nhại làm trôi đi lớp phấn dầy cộm trên gương mặt trắng nõn.
"Tránh ra!" Tịch Cảnh Dương cố thu liễm lại sự hoang mang trong lòng, hạ giọng ra lệnh cho cô gái đối diện mau tránh đường.
Tuy Lăng Giao biết tình hình hiện tại của bạn mình không ổn chút nào, nhưng cô lại không biết người đàn ông trước mặt là ai, làm sao cô đủ tin tưởng để giao Mộ Nhược Vi cho anh ta cơ chứ!
"Tôi bảo cô tránh ra!"
Người đàn ông không kiềm nén được nữa mà hét lên, sát khí lạnh lẽo quanh người anh khiến người ta không khỏi run sợ.

Lăng Giao cũng bủn rủn tay chơi, theo bản năng mà tránh sang một bên.
Tịch Cảnh Dương liền bế Mộ Nhược Vi rời đi.


Lăng Giao tuy rất sợ hãi, nhưng cô không thể bỏ mặt Mộ Nhược Vi một mình, nên liền ném lại công việc cho người khác rồi cũng chạy theo người đàn ông có sát khí nặng nề kia.
"Bệnh viện! Nhanh!" Tịch Cảnh Dương nhìn thấy Mục Hành đang đứng hút thuốc bên cạnh xe liền ra lệnh cho anh ta chuẩn bị đến bệnh viện, còn anh nhanh chóng mở cửa sau xe rồi nhẹ nhàng đặt Mộ Nhược Vi vào trong.
Mục Hành cũng hơi bất ngờ trước tình huống khẩn cấp này, nhưng là một thư ký chuyên nghiệp anh ta nhanh chóng nắm bắt tình hình, sau đó liền tiến vài vị trí ghế lái.

Vừa mở chìa khoá xe lên, thì bỗng cửa ghế lái phụ bị mở ra, Mục Hành kinh ngạc nhìn cô gái lạ mặt đang rất tự nhiên mà ngồi vào ghế lái phụ.
"Cô...cô là ai vậy hả? Mau xuống xe!"
Lăng Giao quay người ra sao quan sát tình hình của Mộ Nhược Vi, sau đó ôm chặt lấy ghế lái phụ:"Các người đưa cô ấy đi đâu, tôi sẽ theo đó, tôi mặc kệ!"
"Cô..." Mục Hành còn chưa kịp đuổi người thì phía sau đã vang lên tiếng nói đầy giận dữ:"Mặt kệ cô ta, bệnh viện!"
Nhìn sắc mặt cô gái trong tay ngày càng tái nhợt, hô hấp hỗn loạn, trên tay dần xuất hiện những vết ban đỏ, tinh thần của Tịch Cảnh Dương ngày càng không ổn định lại được.
Dù ngày hôm nay anh đã uống rất nhiều rất nhiều rượu, nhưng anh cảm thấy anh chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.

Anh như lần nữa trải nghiệm cảm giác ấy, cảm giác mất đi người mà anh yêu thương nhất.
Tịch Cảnh Dương tìm lấy một chiếc khăn bông trên xe, lau bớt mồ hồi không ngừng túa ra trên trán của cô gái, sau đó lấy điện thoại gọi cho Phó Tuần.
"Chuẩn bị phòng cấp cứu đi!"
Phó Tuần vừa mở máy lên nghe liền nghe thấy hai chữ "cấp cứu" kia thì thật sự không khỏi thờ dài:"Cô ấy bị gì nữa rồi?"
Tịch Cảnh Dương im lặng một lúc, sau đó trả lời:"Da nổi mẫn đỏ, hơi thở hỗn loạn, có chút sốt nhẹ..."
Phó Tuần hỏi nheo mắt:"Dị ứng?"
Tịch Cảnh Dương:"Hình như thế."

Phó Tuần liền cho người chuẩn bị những vật liệu cần thiết và phòng cấp cứu:"Trước hết bên cạnh có thuốc hạ sốt thì cho cô ấy uống trước, tôi sẽ chuẩn bị phòng ngay."
"Được!"
Lăng Giao nhìn thấy Tịch Cảnh Dương quan tâm lo lắng cho Mộ Nhược Vi như thế thì không khỏi hoài nghi quan hệ giữa hai người.

Nhưng cô biết bây giờ không phải là lúc để hỏi những điều ấy, nên chỉ lẳng lặng quan sát mà thôi.
Rất nhanh chiếc Rolls Royce màu đen đã dừng trước cổng bệnh viện, Lăng Giao cũng giúp đỡ mở cửa xe để người đàn ông nọ có thể bế Mộ Nhược Vi ra ngoài dễ dàng hơn.
Khi vào bên trong bệnh viện, Phó Tuần cùng một đoàn đội bác sĩ y tá đã đứng đợi sẵn ở đấy, nhanh chóng đặt Mộ Nhược Vi lên băng ca rồi tiến vào phòng cấp cứu.
Tịch Cảnh Dương cũng muốn vào trong nhưng lại bị Phó Tuần cản lại:"Tôi biết cậu lo lắng, nhưng cậu vào trong chỉ cản trở chúng tôi mà thôi, cứ tin ở tôi, ngồi ở đây đợi đi."
"Cô ấy là mạng sống của tôi..." Giọng nói người đàn ông đằng đằng sát ban nãy, giờ đây khàn đặc không nên lời.
Phó Tuần vỗ vai an ủi anh:"Yên tâm, cô ấy nhất định không xảy ra chuyện gì đâu, tin tôi."
Nói xong Phó Tuần liền theo vào phòng cấp cứu, Tịch Cảnh Dương chỉ biết im lặng, gục xuống tựa lưng vào cửa phòng.

Lăng Giao và Mục Hành cũng chẳng biết nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế mà chờ đợi.
Bên trong phòng cấp cứu thì tình hình lại rất căng thẳng.

"Bác sĩ huyết áp bệnh nhân giảm mạnh, hô hấp ngày càng yếu!" Một ý ta vội lên tiếng thông báo.
Phó Tuần nhăn mặt, đây là "sốc phản vệ", triệu chứng nặng nhất của dị ứng, rốt cuộc con nhóc này động vào thứ gì mà gặp phải triệu chứng nghiêm trọng như vậy!
Chưa kịp phản ứng thì máy monitor không ngừng vang lên tiếng "tít...tít...tít..."
Phó Tuần cũng có chút hoang mang, chỉ là dị ứng thôi, vì sao lại nặng đến thế này?
"Mau chuẩn bị máy kích tiêm! Nhanh!"
Các y tá cũng nhanh chóng phối hợp chuẩn bị dụng cụ, nhưng đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chuẩn bị một lượng phù hợp Adrenaline cho dị ứng cồn, còn các người, mau tránh ra!
Cánh cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, một người đàn ông bí ẩn đã mặc trên mình bộ đồ cấp cứu bước vào, ánh mắt anh ta lạnh lẽo liếc nhìn những người trong căn phòng.
...----------------....